
cười. Ha ha, xem ra lão ca của hắn đạo hạnh rất nông,nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn?
Phải biết rằng hắn còn chưa diễn hết trò đâu.
Vũ Tình trừng mắt
nhìn Thang Duy Thạc, liếc mắt một cái trong ánh mắt không tự nhiên mang
theo hai luồng tức giận. Cô không để ý đến hắn càng làm hắn muốn gây khó dễ cho cô. Nhưng hoàn cảnh hiện tại cũng không như cô mong muốn.
“Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy? Chẳng lẽ thực sự không thoải mái? Lời của anh trai Duy Á chẳng lẽ cô không nghe thấy?” thật sự là không có giáo dục,
đáng chết, vì sao con trai bà lại thích loại con gái sinh ra từ hạng dân nghèo chứ. Trước đó con trai lớn của bà đã bất chấp sự phản đối của gia đình để lấy cái gì mà cô gái tốt. Kết quả thì sao? Kết hôn không lâu
hai người liền khắc khẩu không ngừng. Hơn nữa Hoàng Vũ Hân cũng không
phải hạng đàn bà đứng đắn gì, cuối cùng cũng bị tóm ở trên giường. Thật
sự là dọa người, nếu không phải bọn họ đem chuyện này giấu diếm thật kĩ
thì Thang gia đã bị mất mặt từ lâu rồi.
Thế mà hiện tại con trai
thứ của bà lại thích một nha đầu nghèo khổ. Càng tức giân là trong tên
cô ta cũng có một chữ “ Vũ”. Chẳng lẽ gia đình bà có duyên phận đặc biệt với tên “Vũ”. Không đúng, không phải duyên phận mà là nghiệt duyên.
Thang phu nhân chất vấn làm cho Vũ Tình không thể ngẩng đầu lên. “ Xin lỗi, cháu không nghe thấy.”
Thang Duy Thạc tỏ vẻ “anh trai” ôn nhu mỉm cười sau đó quan tâm lớn tiếng hỏi :” Hạ tiểu thư có phải rất mệt không? Hay là lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, dù sao trong nhà cũng có rất nhiều phòng cho khách.”
Thang Duy Á cũng phụ họa theo :” Vũ Tình, em mệt sao? Nếu em thấy không thoải mái thì lên lầu nghỉ một chút đi.”
“ Không, em không sao đâu.” Cô liền lập tức cự tuyệt, loại tra tấn này
nên nhanh chóng chấm dứt đi thôi. Phía sau, Tiểu Bác được tắm rửa sạch
sẽ bị một người giúp việc toàn thân ướt đẫm nước đi ra.
Thang Duy Á chợt phát ra tiếng cười khúc khích bất nhã. Hạ Vũ Tình nhìn người
giúp việc chật vật không nhịn được cũng giơ khóe miệng mỉm cười. Xem ra
Tiểu Bác đích thực không phải một tiểu ác ma bình thường, làm thế nào mà người giúp việc toàn thân ướt đẫm nước thế kia.
“Phu nhân, để
tiểu thiếu gia ăn cơm ở trong này không ạ?” Người giúp việc cẩn thận
hỏi, cô hôm nay đã làm chuyện sai nên phải cẩn thận một chút.
“ Ừ!” Thang phu nhân gật đầu, người giúp việc vội vã ôm tiểu tử quỷ kia ngồi xuống bên cạnh Vũ Tình.
Tiểu Bác vào thời điểm nhìn thấy Vũ Tình lập tức dang cánh tay ra :” Dì, dì ôm con, dì ôm con.”
Thang tiên sinh cùng Thang phu nhân ánh mắt một lần nữa lại tập trung trên
người Vũ Tình. Thang tiên sinh không lên tiếng bình tĩnh nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn của Vũ Tình. Thang phu nhân lại không được lòng dạ thâm sâu như vậy, vô cùng nghi hoặc hỏi :” Tiểu Bác sao lại quen Hạ tiểu thư?”
Lại một lần bị nhắc đến tên làm Vũ Tình khẩn trương nhìn về phía Thang Duy
Thạc. Còn Thang Duy Thạc lại tức giận phớt lờ, chờ câu trả lời của cô.
“ Dì ôm con đi, ôm con đi, dì…” Tiểu Bác không để ý đến xung quanh cứ tiếp tục kêu lớn.
“ Hạ tiểu thư, sao Tiểu Bác lại có vẻ thân quen với cô như vậy?” Thang
phu nhân thật sự càng lúc càng hiếu kỳ, nguyên nhân gì mà bà thấy Hạ
tiểu thư vô cùng khẩn trương nhưng mặt lại đỏ bừng lên.
“ Mẹ,
Tiểu Bác biết tiểu Tình Tình của con cũng là bình thường!” Thang Duy Á
nuốt nhanh miếng đồ ăn trong miệng xuống, nói thật tự nhiên. “Con chính
là chú của Tiểu Bác, đương nhiên nó phải gặp qua tiểu Tình Tình của con
rồi.”
Trước một câu “ tiểu Tình Tình của con” , sau một câu “tiểu Tình Tình của con” làm cho Thang Duy Thạc trong lòng bùng lên lửa giận
dữ đố kị. “ Duy Á, tôi nhớ gần đây không hề gặp cậu, đừng nói là gặp qua cậu, sợ rằng cậu là ai Tiểu Bác cũng không biết.”
“ Vậy sao?
Anh, chắc là anh nhớ nhầm rồi, sao Tiểu Bác lại không nhớ em chứ.” Thang Duy Á không tin, nhìn đứa cháu nhỏ của mình ngoắc ngoắc. “ Tiểu Bác,
nhận ra chú không?”
Tiểu Bác nhìn hắn sau đó lắc đầu thật mạnh. “ ba, dì, người này là ai?”
Một câu này của Tiểu Bác đủ làm cho Thang tiên sinh và Thang phu nhân hiểu
ra, Tiểu Bác quen biết Vũ Tình không phải vì cô là bạn gái của Duy Á.
“ Dì ôm con một cái đi.” Tiểu Bác bắt đầu hướng về phía Vũ Tình ra sức làm nũng. “ Ôm con đi, dì.”
Thang Duy Thạc tươi cười, trong bụng vô cùng đắc ý chờ xem màn kịch vui này.
Tiểu Bác cứ lải nhải không ngớt làm cho Vũ Tình không thể không ôm lấy nó.
Tất cả xấu hổ cùng ủy khuất không nói ra được tấn công lẫn nhau trong lòng
cô, làm cho cô nhịn không được sống mũi cay cay, hơi nước mờ mịt trong
mắt. Cô thật sự muốn kêu to điên cuồng để giải tỏa những bức xúc hiện
tại. Cô không hiểu vì sao mình lại phải ở lại đây để chịu sự khinh miệt
của Thang phu nhân và sự bỡn cợt của Thang Duy Thạc.
Đáng chết,
cô tại sao lại tránh cũng không thoát khỏi họ Thang? Thang Duy Thạc,
Thang Duy Á, Thang Tiểu Bác, chẳng lẽ bọn họ đều là ông trời phái đến
hành hạ cô?
“ Dì, con muốn ăn!” Ở trong lòng Vũ Tình, thân hình
nhỏ bé bắt đầu vặn vẹo, đưa bàn tay chỉ về phía bàn ăn.” Dì cũng phải ăn đi.” Vũ Tình ở trước mặt bao