
tôi mơ hồ nhìn thấy có bóng người đang
bước tới, nhặt quần áo được chuẩn bị sẵn bên bờ ao tùy ý khoác lên
người, sau đó bước lại chỗ tôi ngồi, vạch rèm sa ra. Mái tóc đen ướt
sũng chảy xuống phía sau lưng, bên hông y bào tùy ý thắt một cái nút,
từng mảng ngực trần một lộ ra, chắc là do nhiệt độ, nên hơi nhiễm sắc
hồng. Y bào dính vào người, làm lộ rõ thân hình cân đối cao ráo. Chàng
híp đôi mắt có chút ướt át vì dính nước lại nhìn tôi, gương mặt cười mà
như không. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Tay giấu trong vạt áo lặng lẽ véo mấy cái vào đùi, đau chết đi được, không phải
là mơ. Lúc nãy lực tay có hơi mạnh, chân đau khiến tôi muốn nhảy dựng
lên, nước mắt bỗng dâng lên, tụ trong hốc mắt. Chàng cúi đầu, nâng cằm
tôi lên, giọng nói trầm mà khàn: “Đừng khóc, vốn là mỹ nhân, khóc làm
bổn tọa đau lòng”.
Tôi cười “hì” một tiếng, ngừng khóc mà cười:
“Bây giờ là lúc nào, lúc chàng còn đi học chắc mồm mép cũng láu lỉnh lắm đấy nhỉ”. Nói xong, tôi lại cảm thấy hối hận, đối với tôi mà nói cũng
chỉ là mấy tháng, nhưng đối với chàng, đã trải qua cả sáu trăm vạn năm
rồi.
Quãng thời gian sáu trăm vạn năm dường như không lưu lại
chút dấu vết nào trên người chàng hết cả, tôi đưa tay vuốt ve gương mặt
chàng, run rẩy nói: “Bà La Già, thiếp có việc nhất định phải nói cho
chàng biết”.
Bà La Già chớp chớp mắt, cúi đầu xuống ngửi ngửi ở cổ tôi, lẩm bẩm nói: “Nàng nói đi, tôi nghe”.
Tôi hắng giọng, lùi mấy bước lại phía sau, đứng đối mặt với chàng, nghiêm
túc nói: “Việc này vô cùng quan trọng, thiếp không muốn tiếp tục lừa gạt chàng nữa. Thật ra thiếp là Trưởng công chúa của tộc Phượng hoàng, là
một trong số mấy vị Thượng thần còn sống sót của Tiên giới, Phượng
Hoàn”.
Bà La Già bình tĩnh nhìn tôi một lúc, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt. Chàng nhìn tôi như thế, tôi cảm thấy bất an.
Tôi che miệng ho khan một tiếng, lại cố gắng miễn cưỡng cười với chàng,
miễn cưỡng trêu chọc mà nói: “Bà La Già, chàng sao lại nhìn thiếp như
thế, chàng cảm thấy khó chấp nhận đến thế hay sao?”.
Gương mặt Bà La Già lại thay đổi, nắm lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, cười mà
như không nói: “Sao nào, nàng muốn phủi sạch, từ nay về sau muốn làm như chúng ta không quen biết?”. Chàng liếc nhìn tôi, rồi tiến lại gần tôi
thêm chút nữa, không khí ẩm ướt vây quanh tôi, chàng kéo dài giọng, mang theo mấy phần miễn cưỡng, bất ngờ thay đổi giọng, “Hả~?”.
Tay tôi run lên, đến cả trái tim tôi cũng run rẩy theo. Yêu nghiệt, sớm nên thu phục chàng mới đúng.
“Cái chuyện như ăn quỵt này bản thượng thần không thèm làm, chỉ sợ chàng
không dám nhận là chàng biết thiếp mà thôi”. Tôi tỏ ra nghiêm túc, dừng
một chút, lấy tay vuốt ve phần bụng đã hơi lộ rõ, giọng nói mang theo
mấy phần bất an nói, “Thật ra chàng nói đi, đứa bé trong bụng thiếp,
chàng có nhận nó hay không?”.
Bà La Già chép miệng, “chậc chậc”
hai tiếng, đi quanh tôi hai vòng, từ phía sau lại gần nói vào tai tôi,
giọng nói hơi cao, mang theo vài phần nghi ngờ: “Ồ, sao lại có đứa bé,
sao tôi lại không biết gì hết cả?”.
Tôi cảm thấy muốn ngất, chỉ
cảm thấy mắt hoa lên, nhìn đồ đạc cũng thấy không chân thực, giọng nói
mang theo mấy phần run rẩy, mấy phần đau thương: “Sao nào, không lẽ
chàng thật sự không nhận?”.
Đứa bé mà bản thượng thần toàn tâm toàn sức muốn bảo vệ, lại bị phụ thân nó chán ghét!
Bà La Già cười “ha ha”, không nói gì. Tôi chợt hiểu ra, hung hăng dẫm lên
chân Bà La Già một cái, thẹn quá hóa giận nói: “Trò đùa này không vui
chút nào cả, tính chàng làm sao thế, sao càng ngày lại càng tệ thế
này!”.
Bà La Già ôm chân nhảy mấy bước về phía sau, ấm ức nói:
“Ui, tôi nói không thừa nhận thì sao, không phải người quyết định là
nàng à? Chỉ cần là hài tử của A Hoàn, cho dù nó có là A Miêu, A Cẩu, tôi cũng thừa nhận!”.
Tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng thì cũng
buông xuống được, tôi thở dài nhẹ nhõm. Ngẫm nghĩ, rồi tôi lại cảm thấy
có chút không thích hợp: “Cái gì mà AMiêu A Cẩu, nó có tên có họ đàng
hoàng, thiếp đã nghĩ rồi, nếu là nam hài thì gọi là Phượng Thùy, nữ hài
thì gọi là Phượng Trân”.
Đang nói, giọng nói của Hạo Thiên từ cửa điện Thanh Trì truyền đến: “Ma Quân, tắm xong chưa? Ngọc Đế đã chuẩn bị xong tiệc rượu rồi, đang chờ Ma Quân đến”.
Chưa nói xong, Hạo
Thiên đã đi vào đến nơi, nhìn thấy tôi, gương mặt hiện lên nét kinh
ngạc. Huynh ấy nhìn vạt áo Bà La Già đang mở rộng, lại nhìn tôi, sau đó
lại nhìnBà La Già, gương mặt biến đổi thất thường. Tôi vuốt vuốt mũi,
giải thích: “Vốn là muội muốn tìm Thái Ất, nghe nói huynh ấy ở điện
Thanh Trì, muội liền tự đi đến đây, không ngờ là gặp Bà La Già”.
Hạo Thiên bật cười nói: “A Hoàn, không ngờ muội lại có thể đi nhầm đường ở
Cung Thiên Cơ của uynh, điện Thanh Trì ở bên kia, muội đi ngược đường
rồi”.
Bà La Già giữ chặt tay tôi, nói với Hạo Thiên: “Không đi
nhầm không đi nhầm, có thể đi đến chỗ này của tôi, tôi vô cùng vừa
lòng”. Sau đó quay đầu lại nhìn tôi cười mà như không. Đời này chuyện
mất mặt nhất của bản thượng thần cũng chỉ như thế này mà thôi!
Hạo Thiên