Tình Thù

Tình Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321854

Bình chọn: 10.00/10/185 lượt.

i mẹ rất mệt mỏi.Em thấy trong người thế nào?

- Không có gì…Tôi rất khỏe…

- Em ăn lúc nãy rất ít. Có cần ăn thêm cái gìkhông? Tôi mua cho em…

- Không cần đâu. Tôi ăn no mà…

-Ngoài bản thân còn có đứa con trong bụng nữa. Nếuđã nhất quyết sinh nó ra, em sẽ phải cố sinh nó hồng hào khỏe mạnh. Nếu không sẽcó lỗi với con đấy…

Lãnh Phong mỉm cười.

Hà Doanh nhận rabên trong đó là bao nhiêu ấm áp.

Cô chợt nghe giọng mình nhẹ tênh:

-Tự nhiên em lại muốn ăn cháo bát bửu.Rất muốn ăn….

….Văn Bảo suốt đêm không về.

Phờ phạc và mệt mỏi, anh chỉ muốn ngủ một giấc.Một giấc ngủ không mộng mị, không ưu phiền. Nhưng giấy phút nhìn thấy mẹ ngồibên salon chờ đợi,gương mặt phờ phạc, Văn Bảo lại thấy tim mình nhói lên.

-Mẹ!

-Con về rồi à?

Không một lời trách móc, Hàn Ngọc Anh nhẹ nhàngvỗ vào chỗ bên cạnh mình:

-Lại đây ngồi đi con.

-Mẹ…

-Mệt lắm đúng không? Con đã gặp Doanh Doanhchưa?

-Con gặp rồi…Con…

-Tình hình này con chỉ làm cho con bé khó xửthêm thôi. Bỏ đi con!

-Con không cam tâm mẹ ơi! Phải chi Doanh Doanhkhộng còn yêu con, phải chi cô ấy phản bội con. Đằng này…Cả hai chúng con đềukhông có lỗi gì. Tại sao chúng con lại ra nông nổi này hả mẹ.

Văn Bảo khóc.

Những giọt nước mắt đàn ông mặn chát.

Bà Ngọc Anh dịu dàng ôm lấy con.

Đứa con trai lần đầu tiên đối diện với khổ đau củabà.

- Khộng sao đâu con. Rồi chuyện sẽ qua thôi mà.

-Lãnh Phong đã hứa với con…Khi Hà Doanh sinhcon, hai người sẽ ly dị. Lúc đó không có gì ngăn cản con và Doanh Doanh nữa.

- Con đừng khờ quá…Còn ba con, còn gia đình bênngoại con.Bản thân con có thể chấp nhận được chuyện Doanh Doanh từng là vợ củangười khác sao? Có thể bây giờ không có chuyện gì nhưng thời gian qua, đó sẽ làmột cái gai trong lòng con. Con hiểu không?

-Mẹ yên tâm. Cậu hai và mợ hai đều đang rất hạnhphúc. Doanh Doanh chỉ vướng vào một tai nạn. Con tin chúng con đủ sức vượt quamọi chuyện mà. Con lên phòng đây…Mẹ mới sang còn mệt, cũng nghỉ ngơi đi mẹ nhé!

-Văn Bảo!

Đứa con cứng đầu.

Bà khẽ thở dài.

Rất giống anh hai của bà.

Giây phút đưa chị dâu của bà về nhà ra mắt. Mộtngười phụ nữ tuổi đã quá 30, tay dắt theo một đứa trẻ chừng 10 tuổi. Gương mặtcả hai đều nhợt nhạt. Người phụ nữ có vẻ rụt rè và cam chịu nhưng lòng tự trọngrất cao, không chấp nhận lòng thương hại. Đứa bé tuy còn nhỏ nhưng đôi mắt lạinhư một mặt hồ không gợn sóng. Nó không quan tâm gì đến câu chuyện, cứ đứng yênnhư một cái bóng, bình thản, lặng lẽ:

-Con tênlà gì?

-Con là Lâm Lãnh Phong.

-Từ nay con sẽ mang họ Hàn. Hàn Lãnh Phong.

-Dạ!



Không có vui mừng.

Không có xúc động.

Nụ cười đứa bé.

Lạnh căm căm.

Văn Bảo của bà lại sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyếtnhư thế.

Như ngọn lửa.

Doanh Doanh như mộtdòng nước trong lành.

Lửa sẽ tắt ngấm khi gặp nước.

Nhưng băng sẽ làm đông lạnh nước.

Chuyện của ba đứa trẻ.

Không đơn giản chỉ là một câu chuyện tay ba…

Tronggiấc mộng chập chờn.

Vũ Lâm chợt thấy trước mắt mình hiện lên mộtkhung cảnh quen thuộc.

Cô gái đó…Là bà…

Áo trắng, nụ cười tươi tắn…

Người đàn ông đó đã mỉm cười, trao vào tay nàngthiếu nữ vừa bước qua tuổi 20 chiếc nhẫn đính hôn tuyệt đẹp.

Sau đó:

-Anh sang Hàn Quốc chỉ 1 tháng thôi…Đừng lo…

Cô gái ngồi đợi hằng ngày bên chiếc điện thoại…

Cho đến 1 ngày, nó không reo nữa…

Cô như phát điên trong tuyệt vọng, khóc lóc, gàothét…Không thể chịu đựng, cô cùng người nhà anh quyết định sang nơi xa lại ấy…Tìmkiếm một tia hy vọng…Đó không phải là anh….Không phải anh, không phải Vỹ Tườngcủa cô yêu.

Xe anh rơi xuống vực sâu.

Vũ Lâm như hóa điêntrong cơn tuyệt vọng…

Chân đau buốt vì đâm vào đá, để có thể nhìn thấyanh, một mảnh xương tàn cũng được, chỉ cần ôm được anh thôi…

Xe trống rỗng…

Anh đã bị thú rừng ăn mất…

Hay là…anh vẫn sống?

Lại khấp khởi hy vọng, lại tìm kiếm, lại tuyệt vọngkhóc giữa đêm.

Anh ơi!

Cô không còn biết đến thời gian nữa…

Dù cố gắng kiên cường, ôm ấp hy vọng anh sẽ trởvề…

Cuối cùng thì anh đã trở về. Vũ Lâm hân hoan nhưmở hội. Cô mặc chiếc áo đẹp nhất, đúng màu anh thích, chạy vội đến với anh…:

-Xin lỗi em…Vũ Lâm…Anh đã cưới vợ…Cô ấy là ngườiđã chăm sóc anh suốt thời gian đó. Cô ấy là Mã Kiều Anh!

Cưới vợ?

Em có lỗi gì?

Em đã làm gì nên tội?

Mất trí nhớ, quên lãng em và yêu người khác, saobây giờ nhớ lại, anh lại chẳng nhớ rằng em đã từng đeo nhẫn cưới của anh.

Nói quên là quên sao? Lâm Vỹ Tường…Anh nói bỏ làbỏ sao? Anh nói xin lỗi là xin lỗi sao?

Tôi không tha thứ..Không tha thứ cho các ngườiđâu.

Cô đã buộc người đàn bà ấy phải chính mắt nhìnthấy cảnh chồng mình ôm ấp một cô gái khác…

Cô phải giành lại anh…Phải mang anh về lại vớimình.

Tôi là người đến trước mà…

-Xin lỗi Vũ Lâm…anh sẽ bù đắp cho em…Nhưng anhkhông thể cưới em được…

Không cưới tôi, vì anh không còn yêu tôi?

Không sao!

Anh cũng không thể nào cưới cô ta được.

-Tôi đã mang thai…

Đứa trẻ dành để ràng buộc anh không có trong đêmđó, nhưng có làm sao?…Tôi có thai, và anh phải nhận nó, vì nó mà tiếp tục đến vớitôi.

Cô ta không có được anh


Duck hunt