
"Diệp, em muốn nhìn dáng vẻ anh ăn cơm."
Cô mới vừa nhìn qua đồng hồ trên tay anh, đã là mười giờ đêm rồi. Dựa vào tính cách của anh, hẳn là vẫn chưa ăn gì.
Nụ cười tràn đầy trong mắt Lăng Diệp, anh dùng giọng khêu gợi hỏi:
"Tại sao?"
Anh biết, Tiểu Yên của anh muốn để anh ăn thứ gì đó, nhưng anh vẫn muốn nghe xem cô sẽ trả lời mình như thế nào.
Úc Hàn Yên dùng đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn chằm chằm Lăng Diệp, nghiêm túc nói:
"Nhìn anh ăn cơm là một bữa tiệc của thị giác. Mỗi lần nhìn anh ưu nhã đưa
món ăn vào trong miệng, em liền hận không thể biến mình thành món ăn để
được anh ăn; lúc nhìn thấy dáng vẻ anh nuốt thức ăn, yết hầu chuyển
động, em chỉ muốn biến mình thành lang sói."
". . . . . ." Đây là gì vậy hả? Trêu ngươi sao? d๖ۣۜđ-l-q๖ۣۜđ Đôi mắt Lăng Diệp tối đi vài
phần, anh khẽ há miệng, ngậm ngón tay cái Úc Hàn Yên đang để bên môi
mình, ra sức liếm láp triền miên.
Nếu không phải bây giờ cô đang nằm trên giường bệnh, anh nhất định sẽ ăn sạch cô không để lại chút cặn bã nào.
Cuối cùng Lăng Diệp vẫn không làm cho cô quá kích động, anh buông ngón cái của cô ra, đặt tay cô vào trong chăn, dịu dàng hỏi:
"Vậy Tiểu Yên thích nhìn anh ăn đồ ăn Trung Quốc hay đồ Tây?"
Úc Hàn Yên suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nói:
"Đồ ăn Trung Quốc."
Đồ ăn Trung Quốc dễ tiêu hóa hơn, dù sao thì cả ngày nay anh cũng chưa ăn gì………..
"Được, vậy anh ra ngoài gọi điện bảo bọn họ mang tới." Lăng Diệp dịu dàng nhìn cô, nói.
Khuôn mặt Úc Hàn Yên tươi cười, nhẹ nhàng đáp:
"Uhm".
Trong giấc mơ, cô thấy mình biến thành một linh hồn trong suốt. Hàng đêm cô
đều thấy anh ôm tro cốt của cô ngủ. Cô thấy anh càng ngày càng gầy, thấy anh dần dần biến thành tử thần, biến thế giới này thành địa ngục……….
Lăng Diệp đi ra ngoài, đứng đối diện với cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, cặp
mắt vẫn dán chặt vào người Úc Hàn Yên đang nằm trên giường. Anh bấm một
dãy số, áp vào tai nói:
"Tôi muốn ăn đồ Trung Quốc."
Người đầu điện thọai bên kia hơi sững người, sau khi phản ứng kịp, vô cùng vui mừng nói:
"Diệp, cậu muốn ăn phải không? Được, được, được! Đồ Trung Quốc phải không? Đưa đến ngay lập tức."
Lăng Diệp cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nâng lên, cứ như vậy, hai người bọn họ có thể yên tâm rồi.
Thiên Nhất đang ngồi trên chiếc ghế sofa dành riêng cho Úc Hàn Yên, nghe thấy giọng nói kích động của Mạc Vũ, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi:
"Phu nhân tỉnh chưa?"
Mạc Vũ đưa tay cầm chiếc áo vest đang vắt trên ghế lên, đi tới trước mặt
Thiên Nhất, ôm ngang hắn dậy, vừa vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc,
vừa khẳng định:
"Đương nhiên, nếu không Diệp sẽ không ăn."
Thiên Nhất bị anh ôm như kiểu ôm con gái, toàn thân đều không được tự nhiên. Hắn đẩy lồng ngực Mạc Vũ ra, đỏ mặt nói:
"Tôi có thể tự đi được."
"Em đi quá chậm." Mạc Vũ không để ý đến động tác của hắn, nghiêm túc nói.
Thiên Nhất trợn trừng đôi mắt to nhìn Mạc Vũ, tức giận nói:
"Tôi cũng có thể đi được rất nhanh."
"Đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Mạc Vũ ôm Thiên Nhất giống như một cơn gió
lao đến bên cạnh xe của mình. Anh mở cửa xe bên ghế phụ, nhét Thiên Nhất vào bên trong, sau đó mình nhanh chóng ngồi vào chỗ ghế lái.
Lúc này Thiên Nhất mới biết được, thì ra Mạc Vũ thật sự nói đúng, so với tốc độ của Mạc Vũ, tốc độ của hắn quả thật quá chậm.
Mạc Vũ một tay lái xe, một tay gắn tai nghe Bluetooth lên tai mình, nhập một dãy số vào di động, vui mừng nói:
"Ngôn, chị dâu tỉnh rồi."
"Có để lại di chứng gì không?"
Mạc Vũ nói khẳng định:
"Ít nhất là cho tới bây giờ tất cả đều bình thường."
"Sao cậu biết?"
"Diệp vừa mới gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói muốn ăn đồ Trung Quốc, hơn nữa giọng nói còn lộ rõ vẻ vui sướng." Mạc Vũ phân tích.
Lúc này người có thể bảo được cậu ấy ăn, trừ chị dâu ra chẳng còn ai nữa;
Lúc này người có thể làm cho cậu ấy vui vẻ, trừ chị dâu ra cũng chẳng
còn có người nào khác.
"Ừ, vậy thì tốt rồi. Cậu biết cậu ấy thích ăn món Trung Quốc nào không?"
Cặp mắt Mạc Vũ nhìn chằm chằm về phía trước, ra vẻ nói:
"Dĩ nhiên biết."
Chiếc Ferrari màu đỏ dưới sự điều khiển như một tay đua chuyên nghiệp của Mạc Vũ, vượt qua từng chiếc xe một trên đường cái, cuối cùng dừng chễm chệ
trước cửa Hoàng cung Lăng Thị.
Lăng Diệp quay trở lại ngồi bên giường, thấy Úc Hàn Yên có vẻ buồn ngủ, liền dịu dàng nói:
"Tiểu Yên, em có mệt không?"
"Không mệt." Úc Hàn Yên cười cười, cố chấp nói.
"Trước tiên em cứ nhắm mắt một lúc, chờ Vũ mang đồ ăn đến anh sẽ đánh thức em
dậy." d⊹d⊹l⊹q⊹d Lăng Diệp dùng giọng rất nhẹ, nhưng không để cho cự
tuyệt nói.
Úc Hàn Yên "Ừhm" một tiếng, từ từ khép hai mắt lại.
Lăng Diệp có chút đau lòng canh chừng mặt cô. Anh nói thầm:
"Anh sẽ không để em phải lo lắng nữa."
Cô ấy vậy mà lại sợ mình ngủ rồi anh sẽ không ăn, nên cố nén sự mệt mỏi lại……….
Rất nhanh đã thấy bóng dáng của Mạc Vũ và Thiên Nhất xuất hiện ở bên ngoài
phòng bệnh của Úc Hàn Yên. Mạc Vũ gõ cửa, đứng im lặng chờ đợi.
Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên một cái, nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới mở cửa ra.
Mạc Vũ và Thiên Nhất thấy Úc Hàn Yên vẫn nhắm chặt hai mắt