
ột phòng tàng thư, một phòng luyện chữ, một phòng là phòng ngủ.
.
Trong Ngạo Long bảo hơn một trăm người hầu, trừ bỏ người hầu đặc biệt quản lý mỗi viện đều ngủ ở phòng nhỏ của Khách viện ra, toàn bộ những người khác đều ngủ ở trong phòng ở sau tứ lâu, phân thành ba khu người hầu nam, người hầu nữ, người nhà (người nhà ở đây là người nhà của người hầu á).
.
Nghe những lâu, viện này liền choáng đầu não căng a, ở trên đường Vô Hà đã nói qua, nhưng Huyễn Nhi vẫn không có khái niệm cụ thể, cho đến khi Ngạo Long bảo khổng lồ chân thật ở trước mắt, công nhân, người hầu xếp ở hai bên đen thành một mảnh cung kính nghênh đón, Huyễn Nhi mới líu lưỡi không ngớt, nơi này quả thực to đến thái quá. Nàng biết mình gả cho một trượng phu có tiền, nhưng Thạch Vô Kỵ nhiều của cải có phần rất… dọa người đi? Thời điểm được đỡ xuống xe ngựa suýt nữa chân mềm nhuyễn, thậm chí miệng cũng quên khép lại.
.
“Không thoải mái sao?” Theo lễ pháp, Thạch Vô Kỵ cần phải buông Huyễn Nhi ra, nhưng Huyễn Nhi thoạt nhìn vô cùng không thoải mái, cho nên hắn vẫn ôm eo của nàng.
.
“Có chút.” Nàng không dám nhìn hắn, cũng không thể nói chính mình nhìn không quen hình thức lớn đi! Mất mặt a!
.
“Đại thiếu gia, dọc đường khổ cực rồi.” Một nam tử trung niên tuổi gần năm mươi, khuôn mặt cực giống Lãnh Cương đứng ở bên cạnh Thạch Vô Kỵ chắp tay.
.
“Lãnh thúc, trong một tháng này vất vả cho người rồi.” Thạch Vô Kỵ cung kính đáp lễ, tiếp tục nói : “Lãnh thúc, đây là Huyễn Nhi, thê tử của ta.”
.
“Thiếu phu nhân.”
.
Hai đạo ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn về phía Huyễn Nhi, ánh mắt Huyễn Nhi cũng đang tò mò nhìn vào vị Lãnh Tự Dương cửu ngưỡng đại danh này (ngưỡng mộ đại danh đã lâu). Không tệ, coi như thuận mắt, thích thú cười nói:
.
“Sau này nhờ người chiếu cố nhiều, Lãnh thúc.”
.
“Không dám.” Lãnh Tự Dương diện vô biểu tình (mặt không chút thay đổi), ánh mắt bình thản.
.
Huyễn Nhi để cho các nam nhân cùng Lãnh Tự Dương và các nhóm thủ hạ chào hỏi, lực chú ý của nàng bị nữ tử ở phía sau Lãnh Tự Dương hấp dẫn dừng lại.
.
Nữ tử này vô cùng thanh tú. Ăn mặc không giống thiên kim tiểu thư, nhưng nguyên liệu vải quần áo tốt, cùng khí chất đặc biệt lại càng không giống một đám người giúp việc ở phía sau. Đứng ở phía sau Lãnh Tự Dương càng lộ vẻ cao ngất, dường như thân phận đặc biệt? Một đôi mắt kia trực tiếp nhìn chằm chằm Thạch Vô Kỵ, hai gò má nổi lên ửng đỏ hưng phấn. Ý thức được nguy cơ, tâm tư Huyễn Nhi ngay tức khắc tràn đầy! Nàng theo bản năng dựa vào trong lòng Vô Kỵ.
.
“Huyễn Nhi, làm sao vậy?” Hắn lo lắng đỡ lấy nàng.
.
“Nắng mặt trời làm thiếp hoa mắt.” Nàng giả bộ làm như vô lực. Khóe mắt lại thoáng thấy Vô Ngân quăng ra ánh mắt cười nhạo rõ ràng, nàng trả lại cho hắn một cái liếc mắt.
.
Bất quá ngược lại Vô Ngân rất hỗ trợ, thấu hợp nói :
.
“Không bằng đưa đại tẩu trở về phòng trước, đợi lát nữa kêu hạ nhân đem tổ yến ướp lạnh cho tẩu tiêu nhiệt.”
.
Thấy thân thể Huyễn Nhi hình như không khoẻ, Thạch Vô Kỵ sớm đã quên tuân thủ quy tắc lễ pháp gì đó, toàn bộ một lòng treo ở trên người thê tử, hắn ôm lấy Huyễn Nhi vừa đi vừa dặn dò:
.
“Mỗi người trở về bản vị (nơi làm việc của mình), buổi tối mở tiệc rượu tẩy trần, Vô Hà! Gọi hai người giúp việc đến phục vụ hầu hạ Thiếu phu nhân. Lãnh Cương theo ta đến Tiền viện.”
.
Dựa vào bả vai Thạch Vô Kỵ, nàng nhìn thấy trong ánh mắt thanh nhược (trong sáng yếu đuối) của nữ tử kia là không tin cùng ưu thương. Huyễn Nhi âm thầm làm mặt quỷ, thầm nghĩ: ngươi là cô gái tốt, tìm người khác thích đi, đánh mất chủ ý với lão công ta, Vô Kỵ chỉ có thể là của một mình ta! Tìm một cơ hội nhất định phải tuyên bố với Vô Kỵ, nàng kiên quyết phản đối nhất phu đa thê (một chồng nhiều vợ), phản đối tới cùng.
.
“Huyễn Nhi, khá hơn chút nào không?” Thạch Vô Kỵ đặt nàng ở trên giường, vắt một cái khăn lạnh đặt trên trán nàng.
.
Huyễn Nhi chu môi. “Không tốt. Trống rỗng nóng bức tăng lên, miệng đắng lưỡi khô.” Kỳ thật xác nhận lòng đố kị tăng lên.
.
Lãnh Cương cũng tiến vào, liền muốn nghiêm túc bắt mạch. Nhưng Huyễn Nhi luống cuống, chính mình không có bệnh gì, cái này ngược lại phải vạch trần Tây Dương Kính rồi. Không nên không nên! Kéo lấy trượng phu. “Vô Kỵ, thiếp muốn uống canh hạt sen, chàng kêu hạ nhân nấu cho thiếp ăn có được hay không?”
.
“Được! Ta trở lại ngay. Lãnh Cương, làm phiền ngươi.” Nói xong lập tức đi ra ngoài.
.
Huyễn Nhi ngồi dậy nhìn Lãnh Cương le lưỡi, chính mình đùa giỡn.
.
“Ta không sao.”
.
“Ta biết!” Lãnh Cương lộ ra nụ cười trăm năm khó gặp.
.
Ánh mắt Huyễn Nhi trừng thật lớn, hay là biểu hiện mình ghen tuông thiên hạ đều biết? Không thể nào?
.
“Đừng nói lời thật với huynh ấy, chỉ cần nói ta uống nhiều nước là đến nơi, làm ơn, làm ơn!” Bị vạch trần liền có chuyện, muốn cho Vô Kỵ biết mình đang ghen thật sự sẽ mắc cỡ chết người.
.
“Ta sẽ không nói. Ta cùng Vô Hà đều rất cảm tạ tẩu, đại tẩu.” Lãnh Cương thận trọng cảm ơn Huyễn Nhi.
.
Huyễn Nhi nâng tay, một hồi nói :
.
“Việc này kết thúc như thế nào?”
.
Lãnh Cương kiên định nói :
.
“Sau tiệc rư