Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322532

Bình chọn: 7.5.00/10/253 lượt.

rõ xa hoa giàu có cùng tiền vốn hùng hậu của bọn họ. Còn lúc này đây, nữ nhi xuất giá chính là bá chủ thương nghiệp của sáu tỉnh Bắc, lẽ ra càng phô trương hơn. Sao biết hai nhà thế nhưng đều vô thanh vô tức, phương thức đối đãi Tô Huyễn Nhi cũng là nghênh thiếp, bán tỳ (nghênh đón thê thiếp, bán nô tỳ).

Ngọc nương trốn ở trong phòng khóc sướt mướt, ấm ức vì nữ nhi.

Trên mặt Tô Quang Bình là nụ cười giả tạo đắc chí vừa lòng.

Bốn tỷ muội chưa gả của Tô gia âm thầm may mắn mình không phải là tân nương, cũng vui sướng khi nhổ đi cái đinh trong mắt, xem ra nàng chỉ gặp qua cuộc sống thảm hại mà không phải là sung sướng.

Tô gia Đại phu nhân, Nhị phu nhân cũng vui vẻ vội vàng giúp nữ nhi của mình tìm kiếm lựa chọn hôn nhân thích hợp, thiếu Tô Huyễn Nhi, còn sợ nữ nhi của mình không ai muốn sao?
Phóng ngựa chạy băng băng khoảng một canh giờ. Tốc độ xe dần dần chậm lại. Dương Ý Liễu, không! Hiện giờ nàng đã là Tô Huyễn Nhi, không thể tiếp tục kêu Dương Ý Liễu. Tô Huyễn Nhi liều mạng nhịn xuống xúc động muốn kéo khăn đội đầu xuống. Lấy tốc độ tiến tới của xe ngựa mà suy tính, đến phương Bắc ít nhất phải nửa tháng trở lên. Chẳng lẽ hơn nửa tháng này nàng nhất định phải liên tục không được nhúc nhích sao? Trời ạ! Ai tới nói cho nàng biết, tân nương cổ đại bình thường đều làm như thế nào?

Xe ngựa ngừng lại, vị tân lang thay mặt cưới vợ luôn luôn cưỡi ngựa đi ở bên cạnh xe ngựa nhảy xuống lưng ngựa.

“Đại ca! Nàng đến rồi.” Thanh âm thấp mà rộng mở, ước chừng vô cùng trẻ tuổi. Rõ ràng vẫn còn ở Hàng Châu không phải sao? Người “đại ca” kia nếu cũng ở Hàng Châu vì sao phải phái người đến thay mặt cưới vợ đây? Vì sao phải lừa Tô Quang Bình nói tân lang chưa có tới? Người cổ đại ‘ngươi lừa ta gạt’ nàng thật sự không thể lý giải! Dù sao Thạch Vô Kỵ này cũng không nên trêu chọc là được.

Tuy rằng ngăn cách khăn đội đầu, nàng vẫn có thể cảm giác được, có một ánh mắt sáng rực đang nhìn nàng chằm chằm. Là trượng phu của nàng đi? Người phương Bắc cự cổ sống động này bao nhiêu tuổi? Không trẻ tuổi đi? Một mình sáng lập ra sự nghiệp lớn cũng không phải là ba, năm năm có thể tốc thành.

Tay nhỏ trắng tuyết của nàng bị một bàn tay lớn thô ráp ngâm đen nắm chắc, bàn tay kia cơ hồ lớn gấp hai tay của nàng, mạnh mẽ mà đủ tính uy hiếp. Nàng không khỏi run nhẹ, đột nhiên ý thức được chủ nhân của bàn tay này hôm nay là trượng phu của nàng, là nam nhân cùng nàng sống chung cả đời. Trời? Hai người hoàn toàn xa lạ từ nay về sau phải cùng giường chung gối, cùng chung sinh ra đời tiếp theo sao? Nàng không thể tiếp nhận, không tự kìm chế được mà lắc đầu kháng cự, lại không cẩn thận đem khăn đội đầu lay rơi. Nàng kinh hoàng đem ánh mắt nhìn hướng về chủ nhân bàn tay! Đó là một nam nhân anh tuấn lãnh mạc (lạnh nhạc, thờ ơ), lại phi thường cao lớn. Nàng ngây dại! Mà trong mắt thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) của nam nhân kia có kinh hãi không tin tưởng. Huyễn Nhi biết rõ cảm giác kia, tựu như tối hôm qua từ trong kính cổ nhìn thấy chính mình xinh đẹp giống như thiên tiên.

Ở thế kỷ 20, nàng biết mình vốn là đủ xinh đẹp, nhưng so sánh cùng với Tô Huyễn Nhi thì cấp so sánh với Thái Bình Dương đi. Cũng hiểu rõ tại sao bốn vị tỷ tỷ của Tô Huyễn Nhi lại ghen ghét nàng như thế! Nàng thật sự rất đẹp, lông mày như viễn sơn (núi xa), không họa mà đại1; môi như hồng anh, không điểm mà đỏ thắm; da thịt trắng nõn, trong trắng lộ hồng, dường như mịn màng vô cùng, nhưng thể cốt rất mỏng manh, rất nhỏ gầy. Nàng rất may mắn chính là nàng không có bó chân. Bị ép không thể bó chân, bởi vì xuất thân của nàng không đủ cao quý. Nhưng một đôi gót sen chân bó2 kia, vừa trắng lại mịn, khung xương đều đều, giống như bạch ngọc tinh điêu mà ra. Từ đầu đến chân, nàng đều là do ông trời chiếu cố hạ sinh ra. Người khác không sợ hãi mới là lạ!

(1 : là than vẽ lông mày, chỗ này ý nói là không vẽ mà đen đó

2 : ý nói là không bó nhưng chân nhỏ như chân bó)

Nhưng nam nhân này cũng thật sự là anh tuấn. Toàn thân bắp thịt quấn quýt, gương mặt lãnh ngạo có một cổ lãnh mạc cự người ngoài ngàn dặm. Ánh mắt của hắn khiến tâm hồn thiếu nữ của Huyễn Nhi thình thịch nhảy dựng.

Thạch Vô Kỵ bình tĩnh đem khăn đội đầu đắp trở về trên mũ phượng của nàng, cánh tay khỏe mạnh vừa kéo, ôm nàng xuống xe ngựa, không buông nàng ra, trực tiếp hướng trong biệt viện tinh xảo bước đi.

Dường như đi qua cổng vòm một đường lại một đường, sau đó đứng lại, chờ đợi người giúp việc đứng hai bên đẩy cửa phòng ra, hắn mới đi vào trong gian phòng tràn ngập hương hoa lan, để nàng ngồi ở trên giường mềm mại. Đám người giúp việc lui ra ngoài, khăn đội đầu của Huyễn Nhi được lấy xuống. Một đôi mắt to tiễn thủy của nàng đón nhận tầm mắt của hắn, thời gian phảng phất giằng co dừng lại, hai ánh mắt không nói gì nhìn nhau đảo mắt… Hồi lâu sau đó, rốt cục Huyễn Nhi thấy tâm hoảng ý loạn, vội cúi thấp mặt, không dám để cho hắn nhìn thấy táo nhiệt (nóng rang, khô nóng) của mình. Không nên có loại cảm giác này nha? Huyễn Nhi không ngừng định lực hơi thở của mình không đủ.

“Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liề