
đến chỗ anh nhé.”
Cô không hất gã ra mà ngoan ngoãn đi theo, đến ngã rẽ,
họ lên xe taxi, Tôn Văn Tấn nói với tài xế địa chỉ biệt thự của gã.
Tài xế đưa họ lên căn biệt thự trên núi, bên trong
sáng đèn, gã nghĩ đó là chị giúp theo giờ đang quét dọn nên không mấy để ý,
toan lấy chìa khóa ra thì cửa bỗng được mở từ bên trong, một cô gái mặc đồ ngủ
đứng trước cửa. Tôn Văn Tấn ngạc nhiên, nhìn Ôn Lỗi, “Sao em lại ở đây?”
Ôn Lỗi cũng ngạc nhiên, nhìn Tôn Văn Tấn, rồi lại nhìn
cô gái bên cạnh gã, cô cay đắng cười, nói: “Hôm nay cuối tuần, nghĩ là anh sẽ
về nên em đến. Vừa rồi nghe thấy tiếng xe nên vội dậy mở cửa.. Cô gái này là?”
Trước đây, mỗi khi cuối tuần Ôn Lỗi đều đến biệt thự
của Tôn Văn Tấn, đôi khi dù gã không ở đây, cô vẫn đến, Tôn Văn Tấn đã quên mất
điều đó.
Gã vừa có chút gượng gạo, lại vừa lo lắng, ngoái nhìn
Đường Du, không ngờ cô chẳng hề có phản ứng gì.
Ôn Lỗi nhìn vẻ mặt lo lắng của Tôn Văn Tấn, chua xót
nói: “Hay là bây giờ em về?
“Muộn thế này rồi, em về thế nào?” Gã quay sang Đường
Du nói, “Vào nhà trước đi.”
Vào trong biệt thự, Tôn Văn Tấn vừa sắp xếp phòng cho
Đường Du xong thì không ngờ Ôn Lỗi lại khăng khăng đòi về, cô đã thay xong quần
áo, đang đứng ở phòng khách, tay xách chiếc vali nhỏ. Tôn Văn Tấn nói: “Muộn
thế này rồi, em có thể đi đâu?”
Ôn Lỗi cười, “Em có bạn ở trường đại học, có thể đến
đó, không sao đâu. Thế nhé, em đi đây.”
Đường Du lạnh lùng quan sát, Tôn Văn Tấn vô cùng gượng
gạo. Trong tình huống này, chẳng cần nói thì Đường Du cũng đoán ra quan hệ giữa
họ. Gã lúng túng, không dễ giữ Ôn Lỗi lại, đành nói: “Vậy để anh đưa em về,
khuya rồi, trên núi cũng chẳng còn xe.”
Tôn Văn Tấn lái xe trong gara ra, Ôn Lỗi xách vali
lên, ngồi phía sau. Lúc này, gã lại lo lắng nhìn lên ô cửa sổ căn phòng trên
tầng hai, hành động nhỏ này của gã khiến trái tim Ôn Lỗi tê buốt.
Họ ra khỏi biệt thự, lúc này đã là nửa đêm, hai bên
đường núi không có đèn, đèn pha ô tô rọi vào hàng cây ngô đồng cao lớn xa xa
đang tiến lại gần, rồi thoắt cái đã lùi về phía sau. Cả hai không nói gì. Xe
xuống núi, vừa vào đến đường lớn, Ôn Lỗi bỗng lên tiếng: “Văn Tấn, dừng xe ở
đây.”
“Để anh đưa em đến chỗ bạn, muộn quá rồi…”
Tôn Văn Tấn chưa nói hết câu, Ôn Lỗi đã ngắt lời: “Giờ
cũng chưa phải là quá muộn, có thể bắt xe ở đây, anh cho em xuống, không cần
tiễn nữa đâu.”
Sự kiên quyết của Ôn Lỗi hơi khác thường, Tôn Văn Tấn
ngạc nhiên ngoái lại nhìn. Ôn Lỗi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Văn Tấn, em
chẳng thể nào hiểu nổi anh, với phụ nữ, anh luôn tâm lý, tinh tế, chăm sóc chu
đáo. Chỉ vì một chiếc lắc tay mà anh khiến người ta tức giận, rồi nửa đêm canh
ba lại dậy lái xe mười tiếng đồng hồ đưa người ta về thành phố B. Nhưng, nếu
lặp lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, anh làm vậy khiến người khác vô
cùng khó chịu đựng, anh biết không? Vì thế, em sẽ không để anh phải tiễn nữa,
vậy nhé, tạm biệt.” Dứt lời, Ôn Lỗi mở cửa xe bước ra.
Khi Tôn Văn Tấn biệt thự, bên trong đã tắt đèn. Gã
đứng chần chừ một lát trước phòng của Đường Du, cuối cùng vẫn quay về phòng
mình. Gã cởi chiếc áo ngoài, vắt lên tay, mở cửa phòng, chưa kịp bật đèn thì
bỗng một cơ thể ấm mềm bỗng sà vào lòng, mùi sữa tắm thơm phức. Cánh tay Đường
Du như rắn vòng lên vai, ôm chặt cổ gã, sau đó bắt đầu hôn. Tôn Văn Tấn nhất
thời không kịp phản ứng. Đường Du hoàn toàn không thành thạo, cô hôn Tôn Văn
Tấn, cắn cắn môi khiến gã thấy hơi đau. Sự hưng phấn của Tôn Văn Tấn dần dâng
trào. Gã dang tay ôm eo cô, quay người để cô dựa vào tường, hôn qua rồi hôn
lại, nụ hôn bắt đầu mãnh liệt. Cảm xúc không do Đường Du làm chủ nữa.
Tôn Văn Tấn hôn cuồng nhiệt, cơ thể Đường Du mềm nhũn,
Tôn Văn Tấn ôm cô, bắt đầu sờ soạng đến lưng. Đúng lúc này, thắt lưng của chiếc
áo choàng tắm được Đường Du thắt hờ tuột ra, cả cơ thể áp chặt vào gã, bên
trong cô không mặc gì. Lúc này, Tôn Văn Tấn đã phản ứng lại, gã hổn hển đẩy ra,
đờ đẫn nhìn, nhưng Đường Du không quan tâm, vẫn quấn lại.
Tôn Văn Tấn hơi lúng túng vùng vẫy, lùi lại mấy bước,
quay mặt đi, “Em muốn làm gì, mặc quần áo vào đi.”
Đường Du cười châm biếm: “Sao, anh năm lần bảy lượt,
nghĩ đủ mọi trò, chẳng lẽ anh không muốn?”
Tôn Văn Tấn không đáp, tiến về phía cánh cửa, cúi
người nhặt chiếc áo khoác ngoài, đi ra. Ngay sau đó Đường Du nghe thấy tiếng
cánh cửa chính đóng sầm lại, Tôn Văn Tấn mạnh tay đến nỗi khiến cả tòa nhà như
rung chuyển, tiếp đến là tiếng động cơ ô tô. Tôn Văn Tấn đi rồi, Đường Du mới
cảm thấy lạnh, cô ngồi xuống nhặt chiếc áo choàng tắm mặc lên người. Cả đêm gã
không về.
Ngày hôm sau, ánh bình minh rọi qua ô cửa sổ, Đường Du
nhíu mày tỉnh dậy. Thì ra cô không kéo rèm, tay sờ soạng tìm chiếc di động để
xem thời gian mới phát hiện màn hình đen sì, cô ấn thêm mấy nút, biết là đã hết
pin. Sạc pin để ở nhà nghỉ, có lẽ đã bị ngọn lửa thiêu cháy rồi. Cảm thấy may
vì mỗi khi đi đâu cô đều đem theo rất ít đồ, chứng minh thư và thẻ tín dụng đều
mang theo người. Nghĩ đến đây, cô rời khỏi giường, ra phòng khách nhìn chiếc
đồng hồ treo