Disneyland 1972 Love the old s
Tình Yêu Judo

Tình Yêu Judo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324452

Bình chọn: 7.00/10/445 lượt.

cô, tiếp tục ăn. Nhưng cứ một

lúc, anh lại gắp cho cô hết thứ này đến thứ nọ, rồi múc canh cho cô,

biểu hiện vô cùng chu đáo và thân mật. Người trong nhà nhìn thấy vậy thì không ngớt lời khen Chung Bình đối với Tiêu tiểu thư thật tốt, làm cho

Tiêu Tố Tâm chỉ có thể nhanh chóng ăn cơm, nghĩ muốn ăn càng nhanh để

kết thúc đi thì càng tốt.

Trên bàn mọi người cũng đã bắt đầu kính rượu, chúc bà cụ thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn. Bà cụ lại không thể uống rượu nhưng vẫn để cho mọi người thoải mái

uống. Bọn họ liền cứ như vậy liên tục kính rượu nhau, mấy người lớn đều

biết Chung Bình uống rất tốt, vô cùng vui vẻ bắt anh phải uống vài chén, Chung Bình lại từ chối, lấy lí do lát nữa phải đưa Tố Tố về, nên không

thể uống được. Tất cả mọi người đều không vui, đều nói anh nhất định

phải uống, hôm nay là sinh nhật của bà vẫn nên vui vẻ một chút.

Chung Bình lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Tố Tâm, “Sao bây giờ, anh có nên uống không?”

Tiêu Tố Tâm bị anh nhìn, tự nhiên lại căng thẳng nhanh chóng nói, “Không sao đâu, tí nữa em tự gọi xe về cũng được.”

“Chung Bình, cháu lo lắng cái gì chứ! Nơi này cái không thiếu nhất chính là

phòng ngủ, nếu như không được thì liền để Tiêu tiểu thư qua đêm ở đây

một hôm.” Bác Hai của Chung Bình nhấc ly rượu lên nói.

Tiêu Tố Tâm vô cùng căng thẳng, liên tục lắc đầu, cực kỳ khẩn trương nhìn Chung Bình.

Chung Bình vẻ mặt do dự, “Tố Tố?” dường như đang muốn xem ý tứ của cô thế

nào. Tiêu Tố Tâm đương nhiên là lắc đầu, không phải chỉ ăn cơm thôi sao, bây giờ lại còn phải qua đêm nữa, tuyệt đối không được.

Bà cụ cũng đột nhiên mở miệng, “Tố Tố, đêm nay đừng về, để Chung Bình ngày mai đưa con về nhé.”

Ngay cả bà cũng đã nói như vậy, mấy người bọn họ càng cảm thấy quá ổn, liền

bắt ép Chung Bình phải uống cho bằng được, Chung Bình liền nắm tay của

Tố Tố, đành cười cười, “Thôi nghe lời bà đi.”

Tiêu Tố Tâm trong lòng vô cùng muốn khóc, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ cười, bị dồn ép đến mức phải gật đầu đồng ý.

Chung Bình liền cùng mọi người trong nhà uống rượu, nhất thời trong nhà tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Tố Tâm ăn no xong liền bị bà cụ kéo ra ngồi ở phòng khách, liền không

ngừng hỏi thăm chuyện của cô, còn kể cho cô nghe mấy chuyện buồn cười

hồi bé của Chung Bình. Tiêu Tố Tâm dần dần thả lỏng, chuyện gì đến cứ để nó đến vậy. Chỉ cần mọi người còn chưa biết cô là giả mạo, thì cô cũng

không cần phải sợ hãi. Chung Bình dù gì sau việc này cũng sẽ không làm

phiền cô nữa.

Bữa tiệc kéo dài đến hơn 10 giờ, mọi người mới lục

tục rời đi. Tiêu Tố Tâm nhìn từng người từng người ra về, do dự có nên

cùng bọn họ đi khỏi hay không, nhưng bà cụ vẫn cứ cầm tay cô nắm chặt

không buông, cô lại sợ làm bà mất hứng, nên chỉ có thể từ bỏ cái ý niệm

ấy ở trong đầu đi.

Chung Bình mặt mũi đỏ bừng rời khỏi phòng ăn, lắc lắc đầu đặt mông ngồi xuống sô pha.

Bà cụ vừa nhìn thấy mặt anh đỏ au, liền liên tục lắc đầu, “Động một tý là

uống nhiều như vậy.” Chung Bình quay đầu lại, khàn giọng nói một câu,

“Không nhiều mà, cháu vẫn còn có thể uống nữa.”

Bà cụ vỗ vỗ mặt

Tố Tố một chút, “Tố Tố, cháu đỡ Bình Bình vào trong phòng đi đã, phòng

của nó ở trong cùng ấy.” Tiêu Tố Tâm đành phải đi qua đó, kéo tay của

Chung Bình, được cái anh liền đứng dậy luôn.

Chung Bình lại hất

tay cô ra, nói lớn, “Anh tự đi được.” Nói xong nghiêng trái nghiêng phải đứng dậy, Tiêu Tố Tâm lại chạy nhanh lên đỡ lấy anh, đi về phía phòng

ngủ.

Mở cửa phòng ra, Tiêu Tố Tâm liền đỡ Chung Bình về phía

chiếc giường. Chung Bình ngồi phịch xuống giường, liền nằm ụp xuống, tay chân dang đúng hình chữ đại , trong cổ họng phát ra âm thanh gì đó,

cũng không biết đang lầm bầm cái gì nữa.

Tiêu Tố Tâm trừng mắt

nhìn bộ dạng khi say của anh, âm thầm khinh bỉ, còn tưởng rằng có thể

uống nhiều như thế nào, như vậy mà đã say rồi.

Đúng lúc này, mẹ

Chung liền gõ cửa đi vào, nhìn thấy Chung Bình đang bất tỉnh ở trên

giường, liền cười khẽ lắc đầu, “Đứa nhỏ này hôm nay tại sao lại say như

vậy, bình thường tửu lượng rất tốt mà. Chắc là hôm nay rất vui nên mới

thế.” Tố Tố chỉ có thể gật đầu theo, “Hôm nay sinh nhật bà nội, anh ấy

rất vui.”

“Bác đi chuẩn bị phòng cho con, phiền con chăm sóc Chung Bình hộ ta một chút.” Mẹ Chung mỉm cười rời đi.

Tố Tố trừng mắt nhìn Chung Bình trên giường, hai mắt đã nhắm nghiền, chăm

sóc kiểu gì đây? Trong khi anh ta thì bất tỉnh như thế này? Tiêu Tố Tâm

chậm rãi tiến lại gần, đặt đầu Chung Bình lên một chiếc gối, sau đó rời

khỏi phòng.

Chỉ một lát sau, Tiêu Tố Tâm liền bưng vào trong

phòng một chậu nước ấm cùng với khăn mặt, định lau mặt cho anh. Nhiệt độ từ khăn mặt mới chạm vào mặt, Chung Bình liền tỉnh, khó chịu mà gạt

chiếc khăn mặt ra, “Đừng làm loạn.” Tiêu Tố Tâm giữ hai tay anh lại,

thật cẩn thận lau mặt sạch sẽ cho anh, Chung Bình khẽ chớp mắt hơi mở ra nhìn cô, hai tay rất nhanh nhào đến, đem kéo cô ôm chặt vào trong ngực, “Khi cô không hung dữ, thật ra rất đáng yêu.”

Tiêu Tố Tâm khẽ

cười, anh ta thật sự say rồi, “Tôi bình thường không dữ