Polaroid
Tình Yêu Judo

Tình Yêu Judo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324492

Bình chọn: 10.00/10/449 lượt.

đâu.” Là tại anh đáng ghét thôi. Hai tay Tố Tố cố chống dậy để thoát khỏi cái ôm của

anh, thì tay anh lại tăng thêm lực càng kéo cô kề sát hơn nữa, “Cô lại

muốn đánh tôi phải không?”

Tiêu Tố Tâm bực bội trợn mắt, nếu cô

định đánh anh ta, thì anh ta còn có thể yên ổn mà nằm đây không? “Chung

Bình, nếu anh không buông ra, tôi đánh anh thật đó.”

Chung Bình

lại càng không buông, đột nhiên lật người đem cô đặt xuống dưới thân,

“Tôi không buông.” Chưa nói hết, Chung Bình đã muốn cúi đầu xuống, Tiêu

Tố Tâm vô cùng căng thẳng, mặt liền quẹo về một bên, hai tay liền dùng

sức định quật anh ngã xuống đất, thì cửa phòng đột nhiên khẽ mở kêu kẽo

kẹt một tiếng, Chung Bình dùng sức áp chế cô lại, nhỏ giọng nói, “Mẹ tôi tới.”

Tiêu Tố Tâm lực trên tay bỗng mềm nhũn, rất nhanh muốn đẩy Chung Bình ra khỏi mình, không muốn hai người lại lần thứ hai kề sát

đến như vậy, nhưng nếu như để mẹ anh nhìn thấy cô đánh anh đến ngã xuống giường, thì tất cả sẽ bị lộ mất.

“Tố……” Vừa nhìn thấy hai người thân mật trên giường, tiếng kêu liền tắc nghẽn.

Tiêu Tố Tâm khẩn trương chống hai tay đỡ lấy người Chung Bình, không cho anh ta kề sát thêm nữa, nhưng Chung Bình lại ngăn cản tầm mắt của cô, làm

cô không biết được mẹ anh còn ở đó hay không, chỉ còn mỗi cách bình trụ

lại hô hấp của mình mà lắng nghe.

Nhưng Chung Bình lại thừa dịp Tiêu Tố Tâm đang lơ là, mà cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.

Tiêu Tố Tâm cả người chấn động, hai tay dùng sức đẩy, định đem Chung Bình

đẩy ngã xuống giường nhưng Chung Bình sớm đã có chuẩn bị liền dùng tay

mình tách hai tay của cô chế trụ ở hai bên hông, thân thể ấm áp lại càng kề sát, hôn cô càng lúc càng sâu. Tiêu Tố Tâm tức giận đến mức chân đạp lung tung, hai tay lại dùng sức đẩy Chung Bình ra. Liếc ngang về phía

ngoài cửa, cửa đã sớm đóng lại, mẹ Chung đã sớm rời đi rồi.

Tiêu

Tố Tâm điên cuồng trừng mắt nhìn Chung Bình, Chung Bình lại vì âm mưu

thực hiện được mà khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi, “Hương vị không tồi.”

Tiêu Tố Tâm tức đến độ giơ tay giơ chân đánh về phía anh,

Chung Bình lại chạy về đằng sau chiếc giường, né được hai tay của cô,

anh sớm biết rõ nếu chọc giận Tiêu Tố Tâm, cô sẽ lại điên cuồng mà muốn

đánh mình. Nhưng mà chỉ là hôn trộm được Tiêu Tố Tâm một cái mà đã có

thể khiến cô nổi trận lôi đình, như vậy là đủ rồi.

Tiêu Tố Tâm

giận đến phát điên không ngừng nhảy bổ đến chỗ anh, ra toàn chiêu hiểm,

cái con cáo già đáng ghét này, quả nhiên là tâm địa không trong sáng gì. Lần này cô phải đánh cho anh ta răng rơi đầy đất mới được. Chung Bình

lại trái trốn phải trốn, hai người bọn họ ở ngay trên giường đánh tới

đánh lui làm cho trên giường trở thành một bãi chiến trường vô cùng hỗn

loạn.

“Tố Tố.” Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, hai người thở

phì phò ngừng tay. Cửa phòng liền bị đẩy ra, nhìn thấy trên giường hỗn

loạn, ánh mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, rất nhanh liền cười che dấu, “Tố

Tố, cháu có muốn sang ngủ ở phòng khách không?”

Tiêu Tố Tâm bị mẹ Chung hỏi như vậy, mặt mũi liền đỏ ửng cả lên, bà ấy lại hiểu lầm. Cô

vừa rồi là muốn đánh Chung Bình, tuyệt đối không phải như bà ấy đang

nghĩ, lại quay về nhìn một mảnh hỗn loạn trên giường, mặt càng đỏ hơn,

khó trách bác ấy hiểu lầm.

Chung Bình nhếch miệng, đắc ý cười, “Mẹ, Tố Tố, hình như rất thích giường của con.”

Tiêu Tố Tâm hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, lắp bắp nói, “Cháu….cháu

ngủ ở phòng khách.” Nói xong, liền cuống quít nhảy khỏi giường.

Mẹ Chung cúi đầu cười, “Các con nhanh như vậy đã muốn hoàn thành tâm

nguyện của bà nội, thật hiếu thuận,” Bà cụ có một tâm nguyện lớn nhất là trước khi chết được nhìn thấy Chung Bình kết hôn, dù trước khi cưới có

mua thêm vé bổ sung cũng không sao, bọn họ nhất định sẽ không phản đối.

Tiêu Tố Tâm nghe ra ý tứ sâu xa của mẹ Chung, liền quẫn bách đến mức muốn

tìm ngay một cái hố để chui xuống. Chung Bình đáng chết, lúc nào cũng để người khác hiểu lầm như vậy! Tiêu Tố Tâm rất nhanh liền rời khỏi phòng, còn Chung Bình ở lại đắc ý cười to không ngừng. Sáu giờ ngày hôm sau, Tiêu Tố Tâm đã tỉnh dậy. Cô ngủ rất ít lại dễ bị đánh thức, cho nên đồng hồ sinh học cứ đến 6 giờ liền tỉnh. Tiêu Tố Tâm nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sợ người nhà họ còn chưa có tỉnh lại gây ầm ĩ cho họ.

Không ngờ tới, cô mới ra đến phòng khách, liền nhìn thấy bà cùng mẹ Chung đang ở ngoài sân luyện tập, hai người bọn họ đang chậm rãi tập Thái Cực quyền. Tiêu Tố Tâm nhìn thấy hai phu nhân, một già một trẻ đang khởi động thân thể, vạt áo của hai người bị làn gió thổi qua mà khẽ đong đưa. Cái cảm giác nhàn hạ, thanh tịnh này thật khiến cho người ta cảm thấy xúc động. Nhớ lại ngày hôm qua cả nhà họ Chung đoàn tụ, hòa thuận vui vẻ như vậy lại khiến cho cô vô cùng hâm mộ. Từ nhỏ, cô đã bị vứt bỏ đi, người nhà đối với cô vẫn là quá xa xỉ. Cho nên đối với cô chỉ có những đứa trẻ bị bỏ rơi kia và cả chị Như kia mới là người thân của cô, còn đâu quan hệ ở bên ngoài của cô thật sự ít đến đáng thương.

Chỉ là cô thật không thể tưởng tượng cái tên Chung Bình suốt ngày chỉ biết trêu đùa ngư