Polaroid
Tình Yêu Khác Thường

Tình Yêu Khác Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324722

Bình chọn: 10.00/10/472 lượt.

dám sơ sẩy. Huống chi, mẹ bà là y tá trưởng, bà sinh con tại bệnh viện đó phải không? Bà ấy sẽ nhận nhầm cháu gái sao?”

Trên mặt Cao Anh lúc xanh lúc trắng lúc hồng, đủ mọi màu sắc. Bà ta bỗng nhiên nở nụ cười, sắc mặt biến hóa nhanh chóng: “Chuyện này rất dễ, không ai có thể cam đoan mình không nhầm lẫn, chuyện con là con của mẹ và lão Thẩm là sự thật, quá trình đứa bé mất tích cũng không quan trọng.” Bà ta dừng lại, khẩn thiết nhìn Tống Sơ Nhất: “Sơ Nhất, con không muốn gả cho Tiểu Hàn sao? Nhận mẹ, nhất định mẹ sẽ giúp con.”

“Bà có thể điều khiển Thẩm Hàn sao? Năm năm trước bà đã không thể ngăn cản chúng tôi, bây giờ lại càng không thể.” Tống Sơ Nhất cười lạnh.

Xa cách nhiều năm nhưng tình cảm không hề thay đổi chính là bằng chứng tốt nhất.

Cao Anh run run, một chút không đành lòng lóe qua, rồi đắc ý nói: “Con đừng nghĩ Tiểu Hàn yêu con như vậy là đủ, các con xa cách năm năm, năm năm này cũng đủ để mẹ làm rất nhiều chuyện, ví dụ như…. con trai của Tiểu Nguyệt.”

Chẳng lẽ con trai Mạnh Nguyên Nguyệt thực sự có liên quan đến Trần Dự Sâm? Tống Sơ Nhất có chút hoảng hốt, che giấu bằng việc buộc tóc. Trần Dự Sâm vừa mới mua cho cô một chiếc kẹp tóc, ánh sáng lấp lánh làm người ta thấy ấm áp. Nhớ lại khi nghe tin Mạnh Nguyên Nguyệt có con, Trần Dự Sâm rất vui vẻ, nhưng sau đó lại cứng ngắc không thoải mái, Tống Sơ Nhất chậm rãi tỉnh lại. Đứa bé kia chắc chắn không thể là con của Trần Dự Sâm, nhưng có thể Trần Dự Sâm biết cha đứa bé là ai.

Miễn cưỡng cặp lại tóc, Tống Sơ Nhất cười yếu ớt: “Bác sĩ Mạnh nói rằng cô ấy bị hãm hại, người ấy chính là bà? Bà cho là Thẩm Hàn sẽ mắc bẫy sao?”

“Mẹ sẽ không nói gì đâu. Sơ Nhất, Tiểu Nguyệt không biết đứa bé là con của Tiểu Hàn…” Cao Anh chân thành thân thiết nhìn Tống Sơ Nhất, êm tai kể lại chuyện cũ.

Sau khi Thẩm Hàn phẫu thuật xong không thừa nhận thân phận, dù ngoài miệng không nói nhưng trong hành động Thẩm Tĩnh Hoa lộ ra sự tức giận, giận Cao Anh khiến con trai có nhà không thể về.

Vì để thuyết phục Thẩm Hàn, Cao Anh vắt hết óc suy nghĩ.

Trung Đầu tổ chức tiệc mừng đầy năm khánh thành, có mời người của chính phủ. Cao Anh cẩn thận hỏi thăm, vốn muốn cho Mạnh Nguyên Nguyệt đi dự tiệc gặp gỡ Trần Dự Sâm bồi dưỡng tình cảm, nhưng nghĩ lại hai người cũng không có tình cảm, dù có gặp nhiều cũng không tạo ra lửa, vì thế liền nghĩ đến chiêu gạo nấu thành cơm. Tiệc được tổ chức tại sảnh khách sạn. Bà ta mua chuộc nhân viên khách sạn, khi Mạnh Nguyên Nguyệt và Trần Dự Sâm say rượu thần trí mơ hồ, nhân viên khách sạn đưa bọn họ vào một căn phòng.

“Mẹ vốn định ngày hôm sau sẽ đi bắt gian tại giường, nhưng nửa đêm Tiểu Hàn đã rời đi.”

“Sau khi Tiểu Nguyệt mang thai, mẹ sợ Tiểu Hàn không chịu nhận đã nghĩ đợi một thời gian khi đứa bé lớn lên rồi nói ra. Nó thấy đứa bé đáng yêu, có lẽ sẽ thay đổi quyết định.”

“Con của Tiểu Nguyệt đúng là con của Tiểu Hàn.”

Trần Dự Sâm nhanh chóng chạy về khách sạn, đẩy phòng bệnh đúng lúc nghe được câu cuối cùng. Vừa phát hiện chuyện mẹ Tống Sơ Nhất mất vốn không như cô nghĩ, ngay sau đó lại làm cô tức giận. Trần Dự Sâm đánh một quyền vào cửa phòng.

“Thẩm phu nhân, bà thật quen thuộc với việc bịa đặt vu tội.” Anh cười khẽ, khóe mắt nhếch lên, nụ cười sáng rỡ.

“Mẹ chẳng qua là ăn ngay nói thật.” Cao Anh bị nói xấu hổ xanh mặt.

“Có rất nhiều người có thể chứng minh tiệc tối hôm đó tôi chỉ xuất hiện nửa giờ. Thẩm phu nhân, tôi có thể kiện bà tội vu cáo.” Trần Dự Sâm cười.

“Mẹ là mẹ con.” Cao Anh run rẩy, ngón tay run run chỉ vảo Trần Dự Sâm.

Trần Dự Sâm làm như không nghe thấy, đi đến mép giường ngồi xuống, một tay nắm tay Tống Sơ Nhất, một tay lấy điện thoại ra gọi. Anh bật loa, trong điện thoại truyền đến một giọng nam ồm ồm, Trần Dự Sâm cười hỏi: “Anh Bưu, có nhớ tôi không?”

“Sao có thể không nhớ chứ, cho dù chưa từng nghe giọng nói nhưng cũng không thể quên được bản lĩnh của cậu. Tôi luôn nhớ kĩ những người khách hào phóng lại xuất sắc như cậu.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói như chuông đồng.

“Tôi hào phóng xuất sắc ra sao?” Trần Dự Sâm cười khẽ.

“Một năm trước, đêm hôm đó, cậu ngồi một mình trong quán rượu của tôi, múa đơn trên sân khấu đến hơn nửa đêm. Kĩ thuật của cậu làm không ít người bái phục, sau lại có rất nhiều người đến tìm tôi hỏi về cậu. Sao tôi có thể không nhớ rõ?”

“Anh có nhớ cụ thể là ngày nào không?” Trần Dự Sâm hỏi.

“Nhớ chứ. Ngày hai sáu tháng tám, trước Trung Thu ba ngày.”

“Nhớ rõ tôi đến quán bar khi nào không?” Trần Dự Sâm hỏi tiếp.

“Buổi tối quán bar mở cửa lúc bảy giờ, mở cửa không lâu thì cậu tới, không quá bảy rưỡi đâu.” Anh Bưu trầm giọng hỏi: “Sao thế? Cậu gặp chuyện gì à?”

“Không sao. Có người nói tôi có phép thuật, trong thời gian ở quán bar có thể chạy đến khách sạn Di Nhiên ngủ với phụ nữ.” Trần Dự Sâm nhẹ nhàng nói giỡn.

Anh Bưu cười lớn, không hề lưu tình nói: “Người phụ nữ kia đầu bị nước vào rồi, hận đến mức nào mà ăn nói bừa bãi vu oan cho cậu như vậy. Có muốn tôi tìm vào người khách đêm đó làm chứng cho cậu không?”

“Không cần.” Trần Dự Sâm cười nhẹ, điềm nhiên như mây gi