XtGem Forum catalog
Tình Yêu Khác Thường

Tình Yêu Khác Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324491

Bình chọn: 7.5.00/10/449 lượt.

ôi Oanh Oanh và Trương Quân Thuỵ là hai nhân vật trong “Tây sương kí” của Vương Thực Phủ.

Tống Sơ Nhất thừa dịp Thẩm Hàn ngây người lặng lẽ lui về sau, khi Thẩm Hàn phục hồi lại tinh thần, Tống Sơ Nhất đã không còn ở trước mặt. Thẩm Hàn rất ngạc nhiên, đây là cô gái đầu tiên coi anh như rắn rết.

Anh đã nghĩ quá nhiều. Tống Sơ Nhất không coi anh như rắn rết bởi vì ngày hôm sau, Tống Sơ Nhất chủ động tìm anh. Tống Sơ Nhất không tìm Thẩm Hàn để bày tỏ tình cảm mà là giúp nữ sinh đưa thư tình cho anh. Đây là công việc đầu tiên Tống Sơ Nhất tìm được.

Ngày hôm qua cô im lặng bỏ đi đã lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng các nữ sinh, bạn ở chung phòng, Ý Hạnh, nghe nói cô đang tìm việc liền giao cho cô việc đưa thư tình cho Thẩm Hàn.

Tống Sơ Nhất không muốn nhận công việc như vậy, cô nói với Ý Hạnh hãy tự đưa thư hoặc gửi bưu điện, nhưng Ý Hạnh chỉ nói vài câu đã khiến cô không thể từ chối. Ý Hạnh muốn Tống Sơ Nhất kể lại phản ứng của Thẩm Hàn, còn muốn Tống Sơ Nhất miêu tả cho Thẩm Hàn dung mạo khí chất của mình.

“Cậu cứ coi như là làm việc kiếm tiền đi. Chỉ cần đưa giúp tớ phong thư này cho Thẩm Hàn, dù kết quả thế nào tớ cũng trả cho cậu một trăm đồng.”

Một trăm đồng là tiền công mẹ cô phải vất vả ba ngày mới kiếm được, một trăm đồng có thể sinh hoạt trong một tuần, Tống Sơ Nhất do dự một lát rồi đồng ý.

Thẩm Hàn run run nhận phong thư màu hồng phấn Tống Sơ Nhất đưa đến, trong mắt anh đều là khuôn mặt tươi trẻ của cô, trong tai chỉ toàn giọng nói ngọt ngào của cô. Anh không nghe được một từ nào của cô, màu toàn thân anh sôi trào, sắc tâm rục rịch, không thể kiềm chế sự kích động của mình.

Tống Sơ Nhất giới thiệu Ý Hạnh xong, hỏi: “Thẩm Hàn, ý cậu thế nào?”

Lúc này Thẩm Hàn đã nghe rõ, lập tức nói: “Tôi rất vui vẻ, tôi đồng ý.”

Hả? Tống Sơ Nhất tưởng là mình nghe nhầm. Thoạt nhìn Thẩm Hàn không phải là người tuỳ tiện như vậy, sao anh có thể đồng ý một cách dễ dàng như thế?

Tuy rằng trong lòng khó hiểu nhưng mình cũng chỉ là Hồng Nương (Bà mối) đưa thư, Tống Sơ Nhất rất có đạo đức nghề nghiệp không hỏi rõ chân tướng, mỉm cười gật đầu xoay người bỏ đi.

“Chờ một chút.” Thẩm Hàn kéo tay Tống Sơ Nhất nhưng thấy cô giống như bị điện giật liền vội vàng buông tay.

“Còn chuyện gì sao?” Thư đã đưa, cũng đã giới thiệu Ý Hạnh, anh ta có ý với Ý Hạnh chẳng lẽ không nên hành động, lại còn muốn cô chuyển lời giúp sao?

“Tôi…” Thẩm Hàn có chút cà lăm, tầm mắt dừng trên mặt Tống Sơ Nhất rồi vội vàng rời đi.

Tống Sơ Nhất không tự giác mà nở nụ cười. Không ngờ anh ta anh tuấn phóng khoáng, phong thái hơn người như vậy mà vẫn có một mặt ngại ngùng.

“Có gì muốn nói thì nói đi.” Tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp anh, nửa câu sau Tống Sơ Nhất rất phúc hậu không nói nốt, sợ Thẩm Hàn xấu hổ.

Bởi vì thấy thú vị, khuôn mặt trầm tĩnh thanh tú của Tống Sơ Nhất tràn đấy ý cười, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ thông minh nghịch ngợm khiến Thẩm Hàn nhìn đến ngây người. Tống Sơ Nhất thấy trong mắt anh có sương mù còn tưởng rằng anh đang nghĩ đến Ý Hạnh, cười cười bỏ đi.

Thẩm Hàn trở lại phòng ngủ, nhìn phong thư màu hồng phấn ngượng ngùng cười, lăn qua lộn lại lại luyến tiếc không muốn mở ra.

“Có chuyện gì vậy? Mối tình đầu à?” Bạn cùng phòng thấy vậy liền lấy mất bức thư.

“Trả lại cho tớ.” Cái khác không sao, nhưng bức thư này không thể cho người khác đọc được, Tống Sơ Nhất sẽ rất thẹn thùng.

“Mới nhập học ba ngày, chẳng lẽ cậu và cô gái ấy đã phát triển đến mức không thể cho người khác biết?” Bạn học cười đáng khinh, hai người khác cũng ồn ào, tiến lên giúp cậu ta ngăn cản Thẩm Hàn, “Mau, mở ra đọc cho mọi người cùng nghe.”

Không thể được! Thẩm Hàn dùng mọi cách để lấy lại bức thư, cậu bạn kia né tránh như đang chơi trốn tìm. Trong lúc lơ đãng, cậu ta trượt chân ngã xuống đất, lá thư rơi vào chậu nước cạnh giường, bức thư hồng phấn trong nháy mắt nhũn ra.

“Xin lỗi cậu, Thẩm Hàn.” Cậu ta vội vàng nhận lỗi.

Thẩm Hàn vừa buồn vừa tức, đó là vức thư tình đầu tiên Tống Sơ Nhất viết cho anh, chính anh còn chưa đọc nó.

Tống Sơ Nhất trở lại kí túc xá liền báo kết quả cho Ý Hạnh.

“Cậu ấy nói cậu ấy rất vui? Cậu ấy đồng ý?” Ý Hạnh trợn tròn mắt, không dám tin hỏi lại.

“Cậu ta nói với tớ như vậy.” Tống Sơ Nhất nhớ lại bộ dáng ngây ngốc của Thẩm Hàn, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Tớ thấy cậu ta vui mừng đến ngây người, không nói nên lời. Chắc cậu ta sẽ sớm bày tỏ với cậu.”

Nói xong, cô không tự giác mà đánh giá Ý Hạnh, trong lòng âm thầm khó hiểu, Thẩm Hàn thích cô gái như vậy sao? Ý Hạnh rất đẹp, đẹp kiểu gợi cảm, đôi chân dài mặc quần tất lưới, váy da rất ngắn, chỉ hơi cúi người sẽ nhìn thấy quần nhỏ, thân trên mặc áo hai dây, mỏng và ít vải, không che hết bộ ngực. Có lẽ con trai đều thích con gái như vậy, Thẩm Hàn cũng không phải ngoại lệ. Tống Sơ Nhất tự giễu cười, nhưng trong lòng có một tiếng nói phát ra, không thể nào, Thẩm Hàn không phải loại con trai nông cạn chỉ nghĩ đến ham muốn như vậy.

Hai chữ ‘ham muốn’ làm Tống Sơ Nhất kinh hãi, cô lắc lắc đầu, cố gắng vứt những suy nghĩ không sạch sẽ ra khỏi đầu.

“Cậu kể lại