XtGem Forum catalog
Tình Yêu Khác Thường

Tình Yêu Khác Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324232

Bình chọn: 7.00/10/423 lượt.

n mỉm cười đưa tay về phí Quý Phong, thiện ý phát ra từ nội tâm.

“Quý Phong.” Quý Phong cười, nụ cười có chút ngưng trọng.

Chỉ là một cô gái vừa gặp, nói là động tâm thì cũng không phải nhưng khi nghe Thẩm Hàn gọi ‘Sơ Nhất’ vô cùng thân thiết trong lòng anh cảm thấy không được tự nhiên. Làm cho anh không tự nhiên còn có thủ đoạn và bối cảnh của Thẩm Hàn. Đối mặt với Tôn Tiêu, anh chỉ có thể quanh co tránh né, nhưng Thẩm Hàn lại khiêu chiến tận mặt, hơn nữa còn hơn cả Tôn Tiêu.

Hình tượng trầm ổn của Quý Phong rất dễ dàng lấy được thiện cảm của Thẩm Hàn. Muốn nhờ anh giúp đỡ phải kể rõ ràng mọi chuyện với anh. Thẩm Hàn liếc Tống Sơ Nhất một cái, hạ giọng kể lại mọi chuyện với Quý Phong.

“Tham gia câu lạc bộ kịch để chứng tỏ bạn học kia bày trò là tất yếu.” Quý Phong đồng ý với Thẩm Hàn, anh nói với Tống Sơ Nhất: “Anh là chủ tịch câu lạc bộ kịch. Sau khi tham gia câu lạc bộ, em chỉ cần diễn một vở kịch Tết Nguyên Đán là được.”

Anh trầm ngâm một chút nói tiếp: “Những nơi như câu lạc bộ đêm, quán bar nhất định không nên đi. Chủ nhật em đến công ty nhà anh ở thành phố B làm tạp vụ đi, sửa chữa tư liệu, phân loại văn kiện cần đóng dấu vân vân. Lương một ngày là tám mươi đồng. Tiền lương không cao nhưng ổn định và an toàn, đi lại cũng tiện. Chủ nhật anh cũng đi làm, anh có xe, sẽ đưa em đi cùng, lúc về lại đưa về.”

Trong vô thức Quý Phong đã nghĩ ra chủ ý gần quan được ban lộc. Tống Sơ Nhất rất vui vẻ đồng ý. Công việc khác tuy rằng lương cao nhưng lúc có lúc không, không thể tốt bằng công việc này.

Thẩm Hàn cũng không hề phản đối. Khi nói đến câu lạc bộ kịch, Thẩm Hàn nhận viết kịch bản, anh đang nghĩ anh sẽ dạy Tống Sơ Nhất để cô có thể giảm bớt thời gian tập luyện.

Giải quyết xong phiền toái, Tống Sơ Nhất rất vui vẻ, liếc Thẩm Hàn trêu ghẹo nói: “Cậu cũng không phải sinh viên điện ảnh, sao lại tự tin như vậy?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Thẩm Hàn đắc ý cười.

Chỉ là một vở kịch Tết Nguyên Đán, Tống Sơ Nhất cũng không để trong lòng. Cô không hề muốn chơi trội, cô chỉ muốn sống bình thản. Sau đó không thấy Thẩm Hàn nói chuyện kịch bản, trong trường cũng không nghe thấy lời đồn bất lợi gì, Tống Sơ Nhất liền quên mất chuyện mình tham gia câu lạc bộ kịch.

Mỗi chủ nhật Tống Sơ Nhất đều đi theo Quý Phong đến Quý thị làm, rảnh một chút về thăm Tống Linh Linh, ngày tháng phong phú bận rộn.

Chủ nhật này sau khi tan tầm từ Quý thị trở về kí túc xá, Tống Sơ Nhất bị Ý Hạnh chặn dưới lầu. Ngắn ngủi một tháng không gặp, Ý Hạnh thay đổi rất nhiều, ngày một phong trần, mắt đánh xanh đỏ, chính là bộ dáng gái đón khách.

“Sơ Nhất, cậu có thể nói với Thẩm Hàn, nhờ cậu ấy giúp tớ, làm cho Tôn Tiêu buông tha cho tớ không?” Cô ta tội nghiệp nhìn Tống Sơ Nhất.

Tống Sơ Nhất nhíu mày, không muốn nói chuyện với Ý Hạnh, sợ cô ta lại muốn gài bẫy mình.

“Tớ không dám hại cậu nữa. Van cậu, giúp tớ đi mà!” Ý Hạnh rụt rè nói. Cô ta kéo vạt áo, làn da bên trong như bị đông lạnh lại hồng hồng, không có một tấc nào hoàn hảo. Tống Sơ Nhất hoảng sợ. Cô không muốn quan tâm đến Ý Hạnh, nhưng trong lòng rất bất an. Buổi tối khi Thẩm Hàn đến tìm cô cô đã hỏi anh.

“Cậu chỉnh Ý Hạnh?”

“Ai có hứng chỉnh cậu ta! Nếu cậu ta không có dã tâm sẽ không dẫn đến chuyện này. Chẳng qua là tớ làm cho cậu ta tự làm tự chịu thôi.” Thẩm Hàn cười nhạt.

Ngày đó sau khi trò hề kết thúc, Thẩm Hàn không tin đồ uống có vấn đề không liên quan đến Ý Hạnh. Anh đến quán bar tìm anh Trần, người Ý Hạnh nói là đưa uống cho cô ta, phải biết là đồ uống trong quán bar đều có bí mật.

Sau đó anh đi tìm Tôn Tiêu, nói cho anh ta Ý Hạnh làm ở quán bar. Đối với nhưng cô gái giữ mình trong sạch, Tôn Tiêu đều bỏ qua. Nhưng đối với nhưng người không đáng tôn kính như Ý Hạnh, Tôn Tiêu rất ngoan độc, không chỉ tra tấn mà còn bắt cô ta làm người hầu cho mình. Hiện tại Ý Hạnh còn không bằng những cô gái bán hoa.

“Liệu có hơi quá đáng không?” Tống Sơ Nhất có chút sợ hãi.

“Nếu không làm như vậy, cậu ta sẽ không bỏ qua cho cậu.” Thẩm Hàn lắc đầu.

Tống Sơ Nhất bất an không yên. Vài ngày sau khi nghe được tin Ý Hạnh và Tôn Tiêu bị đuổi học thì vừa kinh vừa sợ. Cô âm thầm cảm thấy may mắn, may mà Thẩm Hàn dứt khoát cô mới tránh được vụ này.

Ý Hạnh lừa một cô gái khác đến khách sạn làm việc vô sỉ cho Tôn Tiêu. Nhưng cô gái kia rất cơ trí, nhanh chóng chạy thoát được. Sau đó cô ấy lập tức đến cục công an báo án. Không biết là ai tung chuyện này lên mạng, tuy Tôn Tiêu lai lịch lớn nhưng trường học cũng đuổi học anh ta. Ý Hạnh không có bối cảnh, càng không thể ngoại lệ. Nghe nói hai người đều bị pháp luật trừng trị.

Tống Sơ Nhất đến câu lạc bộ kịch tìm Thẩm Hàn, gặp được Quý Phong ở cửa, nhịn không được kinh sợ nói: “Sao bọn họ có thể làm được cả chuyện này? Bọn họ vẫn còn là người sao?”

“Trường chúng ta rốt cục cũng thanh tĩnh sạch sẽ. Về sau em cũng không cần sợ nữa.” Quý Phong mỉm cười.

“Bạn gái kia rất thông minh tỉnh táo trốn thoát, lại rất dũng cảm đi báo án, không để ý đến thể diện.” Tống Sơ Nhất khen ngợi.

Bố trí bẫy lâu như vậy, cô gái kia tất nhiên có thể trốn thoát. Thù lao