
, nhưng dù sao vẫn phải nói cho cô ấy biết sự thật.
Ý Hạnh còn chưa về phòng. Tống Sơ Nhất có chút lo lắng, lấy điện thoại ra gọi cho Ý Hạnh. Điện thoại reo thật lâu nhưng không có ai nghe. Tống Sơ Nhất ngày càng bất an, đang muốn xuống lầu đến cổng trường xem xét thì điện thoại được nhận.
“Sơ Nhất, có chuyện gì sao?” Giọng nói Ý Hạnh có chút khác lạ, có vẻ như đang cố sức làm gì đó.
“Cậu đang ở đâu? Sao vẫn chưa trở lại?” Tống Sơ Nhất hỏi.
“Tớ….” Ý Hạnh mới nói một từ bỗng nhiên bén nhọn ‘a’ một tiếng, ngoài ra còn có tiếng rống của một người đàn ông. Tống Sơ Nhất cứng đờ.
“Tớ không sao, cúp máy nhé.” Ý Hạnh vội vã cúp máy. Tống Sơ Nhất ngẩn ngơ trở về phòng ngủ, ngẩn ngơ đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới thật lâu.
Trước kí túc xá không có một ai, cảnh vật yên tĩnh. Ở chỗ cô và Thẩm Hàn vừa đứng có bóng người loáng thoáng. Thẩm Hàn vẫn ở đó sao? Ở đó ngoài cậu ta ra có phải có cả Ý Hạnh không? Thẩm Hàn không phải loại người như vậy, nhưng người vừa nãy trừ bỏ Thẩm Hàn còn có thể là ai? Không phải Thẩm Hàn. Giọng nam trong điện thoại trầm đục, còn giọng Thẩm Hàn thanh trong như ánh mắt trời. Vào thời điểm đặc thù, giọng nói có thể thay đổi.
Đêm nay Tống Sơ Nhất lăn lộn khó ngủ. Trời sắp sáng rồi, cô tự véo mình vài cái, thầm mắng mình nghĩ linh tinh, người đàn ông kia có phải Thẩm Hàn hay không cũng không liên quan đến cô. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là học thật tốt, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc, kiếm nhiều tiền để nửa đời sau mẹ không phải chịu khổ, chuyện tình cảm không cần suy nghĩ cũng không nên nghĩ đến.
Buổi tối vì muốn thoát khỏi hiềm nghi, Ý Hạnh đã uống Hồng Trà đầu tiên, sau đó thấy Thẩm Hàn đưa Hồng Trà cho tài xế cũng không dám ngăn cản. Trong lòng cô ta còn ôm một chút hi vọng, định bụng khi xe dừng sẽ chạy xuống ngay. Ai ngờ xe còn chưa dừng hẳn Thẩm Hàn đã kéo Tống Sơ Nhất xuống xe bỏ lại mình cô ta. Tác dụng của Hồng Trà rất mạnh, Ý Hạnh bị tài xế giữ lại. Tình nguyện và không tình nguyện cực kì khác nhau, huống chi tài xế kia sau khi chiếm được tiện nghi còn hùng hùng hổ hổ, đồ uống kia là cô ta lấy ra nên cũng không cách nào biện bạch.
Ý Hạnh không ngờ mình định hại người còn bị bị phản tác dụng, liền hận Tống Sơ Nhất đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc đầu còn có một chút không đành lòng, nhưng bây giờ là trăm phương ngàn kế muốn dụ dỗ Tống Sơ Nhất, khiến cô cũng rơi vào vũng bùn.
Tống Sơ Nhất không biết chuyện phong lưu của Ý Hạnh và tài xế. Ban đầu cô nghĩ sẽ kể với Ý Hạnh là Thẩm Hàn đã hiểu lầm, sau lại do dự. Nếu giọng nói nghe được là Thẩm Hàn, cô làm như vậy sẽ phá hoại tình cảm của người ta. Tống Sơ Nhất tiến thoái lưỡng nan. Cô tính toán tạm thời tránh Ý Hạnh, mấy ngày nữa nêys Ý Hạnh và Thẩm Hàn thực sự hẹn hò, cô sẽ không nói ra. Nhưng đến xế chiều sau khi tan học Ý Hạnh lại đến tìm cô.
Hốc mắt Ý Hạnh đen thẫm, áp suất thấp bao phủ toàn thân. Tống Sơ Nhất dù không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cũng không ngốc, liếc mắt một cái liền hiểu được người đàn ông đêm qua chắc chắn không phải là Thẩm Hàn. Nếu ở cùng người mình yêu mặt mày sẽ phải hớn hở vui mừng. Trong lòng Tống Sơ Nhất không biết là tư vị gì, giống như thở phào nhẹ nhóm, nhưng cũng khinh bỉ chính mình, cảm thấy mình rất xấu xa ích kỉ.
“Hồng Trà đem về từ quán bar có vấn đề. Tối qua tôi…” Ý Hạnh cắn răng rưng rưng kể lể, tư thái hèn mọn: “Sơ Nhất, nếu tối qua cậu và Thẩm Hàn không bỏ đi nhanh như vậy tớ cũng sẽ không gặp chuyện gì.”
“Hả?” Tuy rằng đoán được tối qua Ý Hạnh không thoải mái nhưng cũng không ngờ chuyện là như vậy. Tống Sơ Nhất choáng váng, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, trong đầu rối tung.
Không ngờ chân tướng sự việc lại như vậy, Tống Sơ Nhất sợ run một lúc rồi nói: “Cậu có nhớ biển số xe không? Chúng ta mau chóng đi báo án.”
“Báo án cũng không giải quyết được gì. Đồ uống là tớ mang đến, đưa cho anh ta là Thẩm Hàn. Nếu làm to chuyện, tớ sao có thể sống nữa?” Ý Hạnh khóc lóc.
“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không đi tìm Thẩm Hản để cậu ta nghĩ biện pháp giúp.” Tống Sơ Nhất bó tay không có biện pháp, thế giới của cô vẫn luôn đơn thuần và sạch sẽ.
“Không cần. Nếu Thẩm Hàn biết cậu ấy sẽ xem thường tớ.” Ý Hạnh lắc đầu, “Tìm tài xế kia cũng vô dụng thôi, tớ muốn đến quán bar đòi công bằng.”
Tống Sơ Nhất nhớ lại tình cảnh dâm mĩ mê ly trong quán bar. Những nơi không sạch sẽ như vậy, không có con trai đi cùng sao được.
“Nghe nói Tôn Tiêu năm hai có chút lai lịch, cậu giúp tớ tìm anh ấy, nhờ anh ấy giúp đỡ được không?”
“Không quen biết liệu anh ta có giúp không? Nhờ anh ấy ra mặt chẳng phải cũng phải kể lại cho anh ta biết sao, không sợ anh ta truyền ra ngoài?” Tống Sơ Nhất cảm thấy không ổn lắm. Cô cho rằng tìm người xa lạ không bằng tìm Thẩm Hàn. Thẩm Hàn chắc chắn sẽ không kể lung tung.
Cô nghĩ Ý Hạnh gặp phải chuyện này, nếu vẫn muốn hẹn hò với Thẩm Hàn thì phải thẳng thắn với anh. Nhưng Ý Hạnh rất kiên trì. Trong lòng Tống Sơ Nhất hổ thẹn, tối qua nếu cô và Thẩm Hàn không bỏ đi quá nhanh sẽ không xảy ra chuyện này, nên liền đồng ý với cô ta.
Tên tuổi của Tôn Tiêu nhiều sinh viê