
Đầu bị khủng hoảng kinh tế.”
“Dụ rắn ra khỏi hang!” Lữ Tụng hiểu ngay, chiêu này anh và Trần Dự Sâm cũng nghĩ đến nhưng trước đó có rất nhiều nguy cơ, chỉ có thể loại bỏ suy nghĩ đó. Có tiền rất dễ làm việc. Cả người Lữ Tụng thoải mái, sảng khoái gọi cho Trần Dự Sâm.
“Quý Phong lấy đâu ra tiền?” Trần Dự Sâm hỏi.
“Mặc kệ chuyện đó, theo tính cách của anh ta cũng không làm ra chuyện gì trái pháp luật. Nguồn gốc số tiền này chắc không có vấn đề gì.” Lữ Tụng không muốn theo đuổi chuyện đó, hỏi Trần Dự Sâm: “Tra được manh mối gì không? Có rõ ràng không?”
Là ai làm Trần Dự Sâm đã điều tra được, lãng hoa là do người gây tai nạn mang đến, sau đó cũng là anh ta lấy lại. Người nọ chuyên làm thuê ở sân bay. Trần Dự Sâm điều tra bối cảnh anh ta, thấy anh ta không thể là người đứng sau vụ này. Dùng một chút lợi ích dụ dỗ người nọ đã thẳng thắn thừa nhận vụ tai nạn kia là có chủ đích.
Ở sân bây có một người phụ nữ trẻ kéo anh ta lại. Cô ta muốn anh ta đến khu biệt thự phía tây thành phố B, đứng chờ ở ngã tư, khi Tống Sơ Nhất sang đường, anh ta sẽ làm bộ không tránh đi mà đâm về phía cô. Khách hàng trả anh ta năm vạn đồng. Cô ta nói chỉ cần dọa một chút, đừng làm lớn chuyện. Anh ta cảm thấy chỉ là tai nạn nhỏ không đáng ngại, vì thế khống chế tốc độ rất chậm mà đâm, cho nên thương thế của Tống Sơ Nhất cũng không nặng. Lẵng hoa là người phụ nữ kia đưa cho anh ta, sau đó lại đưa đến một lẵng hoa tươi mới thay thế lẵng hoa héo kia. Lẵng hoa cũ được trả lại cho cô ta.
Sau khi về nước, Trần Dự Sâm không hề lộ diện trong thương trường, trăm phương ngàn kế bày mưu lại có mục tiêu như vậy, rất dễ đoán ra. Trần Dự Sâm vẽ hình La Nhã Lệ, anh ta liếc mắt liền nhận ra người đó chính là La Nhã Lệ.
Biết là La Nhã Lệ cũng chưa xong. Trực tiếp gặp mặt là không được, tâm tư La Nhã Lệ khó đoán, mặt ngoài giao ảnh nhưng vẫn giữ lại càng phiền toái, cần tìm được nhược điểm của cô ta để lấy độc trị độc. Người đứng sau là La Nhã Lệ, Trần Dự Sâm không lo ảnh sẽ bị lan truyền trên mạng. La Nhã Lệ không có cái gan ấy. Đương nhiên, anh cũng đi một nước cờ để cô ta không có can đảm.
Lữ Tụng không hề đề phòng La Nhã Lệ, Trần Dự Sâm không nói rõ mọi chuyện với anh ta, chỉ nói: “Làm theo lời Quý Phong đi. Mặt khác phải lưu ý chuyện công ty, đừng để người khác thừa cơ chen vào.”
La Nhã Lệ bị dồn vào đường cùng mới phải làm ra hạ sách này. Khi đến thành phố B giải sầu, ngồi trong xe nhìn thấy Tống Sơ Nhất tinh thần hoảng hốt, cô ta nghĩ ra trò đùa dai muốn dọa Tống Sơ Nhất, sau đó lại thấy Thẩm Tĩnh Hoa ra mặt đưa Tống Sơ Nhất đến bệnh viện mà hoảng sợ, rất sợ gặp phải phiền toái. Vì muốn biết rõ bệnh tình của Tống Sơ Nhất, cô ta để người gây tai nạn đem tặng một lẵng hoa có giấu camera. Khi nhìn thấy ảnh chụp của Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất, cô ta đã hết hy vọng, muốn xóa tấm ảnh ấy đi nhưng nó rất đẹp, chỉ nhìn cũng khiến cảm xúc dâng trào. Sau khi do dự rất nhiều cô ta quyết định không xóa nó. Gần đây cô ta rất phiền não, bác cả muốn gả cô ta cho Quý Thanh Nguyên.
Thiếu Quý Phong và Ninh Duyệt, Quý thị giống như mặt trời sắp lặn. Xảy ra chuyện kia, các công ty bất động sản đều giương mắt muốn ăn thịt Quý thị, La thị cũng là một trong số đó. Nhà họ La đưa ra thành ý gả La Nhã Lệ cho Quý Thanh Nguyên, Quý lão gia động tâm, hai nhà vừa bàn chuyện hôn sự vừa bàn chuyện sáp nhập công ty.
Quý Thanh Nguyên rõ ràng là đàn ông mà lại bị thương trường gọi là Quý tam tiểu thư, lại còn là một tên playboy. La Nhã Lệ gấp đến phát cáu, chỉ có thể bí quá hóa liều. Cô ta muốn tìm một người có địa vị ngang với Quý Thanh Nguyên, phóng mắt khắp nơi cũng chỉ có Quý Phong, Trần Dự Sâm và Lữ Tụng. Quý Phong giữ mình trong sạch, La Nhã Lệ tự biết không thể đả động anh, chỉ có thể nghĩ đến Lữ Tụng và Trần Dự Sâm. La Nhã Lệ thích Trần Dự Sâm nhưng không được. Cô ta gửi ảnh đi với mục đích là một trong hai người sẽ lấy cô ta.
Cô ta đoán trong ảnh có Tống Sơ Nhất sẽ làm Trần Dự Sâm khủng hoảng, sau đó Trung Đầu sẽ gặp phải nguy cơ tài chính, rồi cô ta có thể tiếp cận Lữ Tụng, hấp dẫn Lữ Tụng dùng đám cưới để sáp nhập với La thị. Trung Đầu dù không lớn như Quý thị nhưng lại như mặt trời ban trưa, còn có nhà thiết kế thiên tài, tốt hơn Quý thị rất nhiều. Bác cả cô ta chắc chắn sẽ chọn Trung Đầu thay vì Quý thị.
Nghe nói Trung Đầu gặp nguy cơ tài chính như dự đoán, La Nhã Lệ mừng thầm, vui vẻ gọi cho Lữ Tụng, hẹn Lữ Tụng đi uống rượu.
“Tôi không có thời gian.” Ấn tượng của Lữ Tụng với La Nhã Lệ rất tốt. trước kia hai người thường đi cùng nhau, có chút hương vị mỹ nữ, bây giờ vì thể hiện mình giữ mình trong sạch trước mặt Mạnh Nguyên Nguyệt, trừ tình huống công việc không thể tránh được, anh không hề đi cùng phụ nữ.
“Vội gì chứ? Muốn tôi giúp không?” La Nhã Lệ cười khẽ.
“Cô có thể giúp gì chứ? Tiền không năng lực cũng không.” Lữ Tụng không khách khí cười nhạo cô ta.
“Cá nhân tôi không có năng lực nhưng nhà họ La có. Nghe nói Trung Đầu gặp nguy cơ tài chính, anh có thể cưới tôi, hợp tác với La thị.” La Nhã Lệ nói.
Hôn nhân là cách rất nhiều công ty dùng để mở