Polaroid
Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323262

Bình chọn: 10.00/10/326 lượt.

tưởng rằng vây đánh cô gái này không thành vấn đề, không ngờ cô ra chiêu rất hung ác, không lâu sau, nắm đấm trong tay đã đánh cho máu bắn tung tóe!

Một tên bị đánh mấy quyền, lảo đảo té vào tường, vài giây sau tỉnh táo lại vừa vặn thấy dưới đất có cái xẻng dài, bèn nắm lấy đập vào người Ôn Miên!

Ôn Miên trốn không kịp, vai bị đánh một cái, máu văng tung tóe, máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo.

"Xem tao làm thế nào đánh chết mày!"

Tên đàn ông nói xong, cũng không ngờ Ôn Miên tưởng thật, từ trong tuyệt cảnh kích phát bản năng cầu sinh, cô vung ra quyền cước, xoay người giơ tay ra chân, đơn thân độc mã chiến đấu vô cùng hung hãn, đánh với máu nhuộm đỏ khắp nơi.

Ba tên đàn ông trưởng thành bị cô đánh đến miệng mũi đều đầy máu tươi, không có cách nào đứng lên được!

Phía sau lưng của Ôn Miên đã huyết nhục mơ hồ, cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát, ném gậy gỗ xuống, chỉ cảm thấy miệng vết thương đau đến không chịu được, bước chân lảo đảo, bi thương té xuống đất, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất đi... Cù Thừa Sâm đã xem qua hồ sơ của Ôn Miên, chuyện kỳ quái vợ bị trường cảnh sát khai trừ, trung tá đã xuống nước lấy lòng thiếu tá Lục Trang Nghiêm, hỏi thăm vài nơi mới biết được, năm đó, trong đám lưu manh không có nhân tính đó có một người là người thân của một vị chính ủy quân khu nào đó, chắc hẳn hắn với cô gái này đã từng có chuyện gì đó, mới làm nhục đối phương.

Chuyện Ôn Miên phát hiện và cứu nữ sinh kia, không có ai làm chứng cho cô, cô bị bọn họ tố cáo là cố ý đả thương người vô tội, cũng may không đủ động cơ và chứng cứ, nên không thể lập án.

Bởi vì từng thấy tên trường học, Ôn Miên đứng chờ một ngày để tìm cô nữ sinh kia, lúc đó cô ra xã hội chưa lâu, chỉ có nhiệt huyết hăng hái, cũng không hiểu sao đối phương lại không bằng lòng.

Ngày thứ hai, nữ sinh tên Lâm Xảo này ngã bệnh, được đưa vào bệnh viện.

Ôn Miên chưa kịp làm gì, đã truyền đến tin tức cô gái kia tự sát.

Theo những tinh tức điều tra gom góp từ khắp nơi Ôn Miên biết được, những người đó đã đến tìm Lâm Xảo, còn muốn ép cô chỉ chứng mình, Lâm Xảo bất hạnh không muốn hại người khác, lại không chịu nổi chuyện mình bị làm nhục, cả ngày buồn bực không vui, cuối cùng dùng đến cách tự sát.

Một bức di thư, qua tay nhiều người, cuối cùng nằm ở thùng thư nhà Ôn Miên, trên tờ giấy trắng chỉ có ba hàng chữ:

Ôn tiểu thư, cô là người tốt, xin cô không cần đau lòng.

Chẳng qua chỉ là con bươm bướm, chết đi trước tiết Kinh Chập.

Bởi vì phá kén rất đau.

Lâm Xảo được an táng, ba tên lưu manh vẫn canh cánh trong lòng vì Ôn Miên làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, thậm chí bọn họ còn lợi dụng sức mạnh của internet, nói cô dùng thủ đoạn để vào trường cảnh sát, nói cô lui tới với Tần Đông Dương và đám người ở công ty cho vai để mượn tiền, bịa đặt cô đánh bạc, có nợ, cuộc sống cá nhân phóng túng, bạo lực đả thương người.

Cũng không biết trường cảnh sát làm thế nào biết tin, cuối cùng hiệu trượng tự mình tìm cô nói chuyện, nói là trường học không chịu nổi áp lực dư luận lớn đến thế, chỉ có thể khai trừ cô.

Mấy ngày đó, thậm chí ngay cả đi đến siêu thị cũng có người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán về cô.

Bao nhiêu lần cô muốn chạy về nhà khóc, bạn xem, vì sao luôn có những người không hỏi rõ nguyên nhân, trái lại đã tự dùng cái danh nghĩa "chính nghĩa" và "thiện lương" kia.

Bọn họ không thèm để ý đến chân tướng sau lưng, còn nói gì mà đạo lý, bọn họ không biết ai mới thật sự là người vô tội, người bị hại.

Cái giá phải trả cho sự nỗ lực của cô chính là bị cả thế giới phụ lòng, cô bị thương tổn lại không có cách nào nói ra, những kẻ làm nhiều việc ác kia, lại mượn danh nghĩa truyền thông để hoành hành ngang ngược.

Phá kén rất đau.... Cô có thể hiểu được ý của Lâm tiểu thư, cô gái này phải đối mặt với hết thảy.

Buồn cười nhất là, công lý của bản thân, lại bởi vì chút "công lý", nửa bước cũng không đi được.

Thoát ra khỏi hồi ức, Ôn Miên phát hiện Cù Thừa Sâm cũng không vội lái xe, anh ngồi hút một điếu thuốc, mở một bên cửa sổ, gió lạnh từ ngoài thổi vào, cô ngửi mùi khói, nội tâm bị đảo loạn dần bình tĩnh lại.

"Em và Ngụy Tây Kiều, chính là trong khoảng thời gian đó....."

"Ừ." Ôn Miên cúi đầu, lại bắt đầu rồi, trong lòng thầm nói thì ra sếp vẫn còn nhớ món nợ cũ giữa cô và bạn trai trước.

Đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trầm tĩnh kia hiện lên chút do dự, trí nhớ cô không tính là tốt, cho nên cô luôn nhắc nhở bản thân đừng nên suy nghĩ nhiều, có thật là không nên nói ra chuyện này với anh?

"Mấy ngày đó..... tinh thần của em cực kỳ sa sút, hơn nữa, chuyện anh trai em mất tích, Bùi Sách bọn họ cứ nói không ngừng, khi đó em đã từng hoài nghi những gì mình tin tưởng trước kia."

Đáng sợ hơn cả lừa gạt và nói dối, chính là niềm tin bị sụp đổ.

"Thậm chí em còn nghĩ, không có ai hay việc gì đáng được tuyên dương, giống như những người này..... Ỷ vào thế lực trong bộ đội để làm nhục một cô gái. Vậy thì cái gọi là tín ngưỡng của quốc gia, có ích lợi gì? Quân nhân nói đến cùng cũng chỉ là bảo vệ quốc gia mình, mà lại đi phá