
hủy sinh mệnh người khác, càng đừng nói đến những cầm thú để cả người nước mình cũng không tha...... Vinh dự là thứ dùng để tô son trát phấn cho tội ác quang minh chính đại, không phải sao."
Lời này của cô rất cực đoan, nhưng Cù Thừa Sâm lại không hề thấy bất ngờ, cô gái kia từng trải qua sự bất công của thế gian, có quyền thủ định những thứ này.
"Anh cũng từng hoài nghi tất cả những thứ này."
Câu nói của anh đầu tiên là khiến Ôn Miên sửng sốt, ngây người một hồi, cô mới hiểu rõ.
"Anh biết dùng sinh mệnh đổi lấy sinh mệnh, dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang, chưa bao giờ là chuyện đương nhiên. Đồng ý rằng có một số người, bản thân họ không muốn hy sinh, không có nghĩa là em có thể phủ định sự cao thượng của những người còn lại.
Ôn Miên, anh tham gia quân đội không có quan hệ đến người khác, chỉ bởi vì anh yêu quốc gia này, và người nhà của anh, anh muốn bảo vệ những thứ đó, anh nguyện ý trở thành người quân nhân mà nhân dân có thể tín nhiệm, anh không hy vọng có một ngày, sẽ nghe thấy số đông mọi người đều nói những lời như "tôi chưa bao giờ tin vào quân đội của nước chúng ta"."
Mỗi lần trước khi Cù Thừa Sâm chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt, tổng hội đều dặn dò nhóm của anh, cho phép chết, nhưng không cho phép thất bại, bởi vì anh đã tuyên thệ sẽ giao phó bản thân cho tổ quốc.
Yêu nước không phải là một loại tình cảm nhung nhớ, rồi đơm hoa kết trái, nó là sứ mệnh, là ý nghĩa tồn tại của quân nhân.
Ôn Miên không hiểu, người đàn ông này đã phải trải qua bao nhiêu sự hy sinh, đổ bao nhiêu máu tươi mới có được sự tín ngưỡng kiên định không đổi như thế, cho nên cô vạn phần ngưỡng mộ.
Mà cô lại nghĩ không ra, một người đang sống như vậy đột nhiên mất tích, nhưng không hề có công trạng, không có vinh dự, thậm chí không có trợ cấp.
Vì sao những người này không cần? Phải chăng ngay cả bộ đội cũng chưa từng có ai để ý đến sự sống chết của binh lính....
Cù Thừa Sâm lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Có lẽ, không phải không cần, mà là không có cách để nói ra."
Anh luôn có biện pháp chỉ dùng một câu để khéo léo đổi đề tài.
Ôn Miên chu mỏ: "Em biết nhất định Ôn Tinh cũng nghĩ như vậy, có lúc em còn rất hận anh ấy, anh ấy có biết hay không...... Một cô gái nhỏ không có ba, cũng không có anh trai bảo vệ, từ nhỏ đến lớn đều bị người khác khi dễ....."
Vài năm qua, cô sống không dễ dàng chút nào.
Trong lòng Cù Thừa Sâm đột nhiên run lên, ánh mắt cô ửng đỏ, trong con ngươi màu hổ phách ẩn chứa một tầng hơi nước, hai gò má đều vì xúc đụng mà đỏ rực lên, thoảng chốc đã trở về trạng thái yếu đuối.
Trung tá tiên sinh lấy tay giữ cằm cô, nhanh nhẹn hôn đến, mạnh mẽ tách hai môi ra, hơi thở mát rượi trộn lẫn vị thuốc lá chen vào trong miệng cô, anh hút cái lưỡi mềm mại, chiếm cứ và đòi hỏi, Ôn Miên bị hôn đến nói không nên lời, chỉ có thể phát ra từng âm thanh nhỏ vụn đơn độc.
Mùi hương của anh cứ vờn quanh bên người, xúc cảm ấm áp bao quanh khắp miệng, cô không biết làm sao, khóe mắt ẩm nước, đây là mùi hương mà cô ý lại và tín nhiệm.
Trong cuộc sống, ai không từng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng mà, luôn có một nguyên nhân sẽ khiến bạn tự khích lệ bản thânkiên cường đứng lên.
May mắn biết bao, bởi vì bọn họ là người như thế..... Cô có thể một lần nữa tin tưởng vào chính nghĩa, tín ngưỡng và vinh dự.
"Ôn Miên, không làm được nữ cảnh sát, không phải là điều quan trọng nhất, chính nghĩa không nằm ở chức nghiệp của em, mà là tâm em." Sếp Cù vuốt tóc cô, dỗ dành nói: "Em vẫn rất thiện lương."
Người nào đó được khen ngợi mà thụ sủng nhược kinh, Ôn Miên ngẩng đầu liếc mắt nhìn trung tá Cù một cái, lại cuống quít hạ mí mắt xuống, cô yêu anh, cái hôn này cùng với những hành động này, có phải đã nói lên rằng, anh cũng có một chút....... thật lòng để ý đến cô đúng không?
Có phải hay không, anh cũng yêu cô?
Hay là, sự ôn nhu trên người Cù Thừa Sâm mê hoặc cô, khiến bản thân nghĩ lầm.... đây là tình yêu?
*****
Thành phố Nam Pháp nghênh đón từng trận mưa tháng tư, khí hậu tương đối mát mẻ, sức xuân tươi trẻ khiến cho thành phố này trở nên tràn đầy sức sống.
Chỉ tiếc là, Chu đại tiểu thư giàu có đang mặc bộ quần áo thời trang mùa xuân mới nhất của Chanel, lại đang thiếu sự hào hứng. Cô đang định lúc nào đó sẽ bán chiếc BMW này đi, từ khi đổi sang chiếc xe này cô làm gì cũng không suông sẻ.
Chu Như vốn là có cuộc hẹn với bạn, kết quả chiếc xe phía sau muốn vượt lên xe cô, cô còn chưa kịp nhường đường, đối phương đã lao đến. Xuống xe kiểm tra tình huống hư hại, đuôi xe đã bị trầy xước một mảng.
Tài xế phía sau là một người cường tráng, xoay nắm đấm muốn tìm cô nói chuyện: "Con nhỏ này mày có biết lái xe không?!"
Chu Như vội chạy về hướng có nhiều người: "Anh đụng hư xe của tôi còn muốn đánh người sao?!"
Dường như là hôm nay tâm trạng của người đàn ông kia không được tốt, chỉ muốn vượt mặt một cái xe cũng không xong, đang chuẩn bị tìm cô gái trẻ tuổi ăn mặc sang trọng này để trút cơn giận, thì một chiếc xe máy đi tới.
"Anh bạn, tôi nhắc nhở anh, việc này vốn nhỏ, anh đền ít tiền thì mọi