XtGem Forum catalog
Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323280

Bình chọn: 10.00/10/328 lượt.

ến trước mặt.

Cô gái nhỏ này chẳng những từng có cử chỉ vô cùng thân mật với Tả Luân, hiện giờ đối phương bị thương cô còn muốn đến Mỹ thăm, vậy tiếp theo thì sao, hằng năm anh đều ở trong bộ đội không thể chăm sóc cho cô được, cho nên......... Cô muốn rời khỏi anh, đi tìm cái tên FBI kia sao.

"Anh không cho em đi."

"Nhưng mà........."

"Em muốn ly hôn sao?" Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, cười đến vô cùng lạnh lẽo: "Anh có thời gian, Ôn Miên, chúng ta từ từ dây dưa."

"Anh nói cái gì? Đang êm đẹp, tại sao em lại muốn ly hôn với anh?"

"Vậy sao em lại muốn hôn anh ta?"

"Cù Thừa Sâm anh....... nắm tay em đau quá!" Ôn Miên không hề chuẩn bị tâm lý, hơi thở của anh lạnh đến mức khiến cho cô bị dọa: "Buông ra!"

Trong lúc phản kháng, móng tay vô tình sượt qua khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông làm hiện lên một vệt đỏ.

Cả hai người đều cứng lại.

Cù Thừa Sâm nhận thấy được người cô đang co rúm lại, vội nới tay, anh không khỏi tự trách, việc này hẳn là giống như suy đoán tối qua của anh, Ôn Miên là người bị động, thậm chí không biết rõ tình huống, mới có thể để cho Tả Luân hôn môi.

"Cho tới bây giờ em chưa từng làm việc gì quá giới hạn với anh ta." Ôn Miên ủy khuất thở nhẹ một hơi, xoa xoa cổ tay bị đỏ.

"Có phải em quá ngây thơ rồi hay không? Hay là anh ta lớn lên giống anh trai của em, nên em không hề có chút phòng bị nào với anh ta?" Tình huống yêu anh trai của cô, lại vừa vặn chọc vào cơn tức của anh.

"Em biết có lẽ anh ta không hề đối xử với em đơn giản như vậy."

Bằng không, Tả Luân cũng sẽ không viết tên của cô, hoặc nhiều hoặc ít, cô cho rằng mình có chút đặc biết đối với anh.

"Em muốn đi thăm anh ta, Tả Luân hôn mê, nếu anh ta gặp chuyện không may thật,... Em hy vọng có thể làm chút gì đó cho anh ta, nếu anh ta có thể tỉnh, em cũng muốn kêu anh ta sửa tên lại."

Đương nhiên cô còn cất giấu một tâm tư khác, cô vốn định dùng người đàn ông khác để dò xét tâm ý của Cù Thừa Sâm, nhưng kết quả này dường như đang đi ngược lại với mong muốn.

"Cù Thừa Sâm, anh đã nói là giao quyền chủ động của cuộc hôn nhân này cho em..."

Ôn Miên còn chưa nói xong, đã bị trung tá ngắt lời: "Nhưng anh không cho phép phản bội."

Thì ra, anh tức giận là vì không chịu được cảm giác bị phản bội.

Ôn Miên có chút khó chịu thấp giọng: "Đúng, vậy nên anh để em đi đi, bởi vì em sẽ không ly hôn với anh, sẽ không ra ngoài.... Trừ chuyện này ra, anh còn có yêu cầu gì không? Anh còn kỳ vọng em làm những gì, em đều có thể đáp ứng."

Dù sao, anh cũng chưa từng đòi hỏi tình yêu của cô.

Lời của Ôn Miên khiến cho trong lòng Cù Thừa Sâm run lên, mỗi một con chữ này đều thật chói tay, làm vợ, chẳng sợ làm chị dâu nhà quân, cô đã toàn tâm toàn ý, đã hoàn mỹ như thế, anh lại còn bất mãn cái gì chứ? Từ đáy lòng anh cũng không tin Ôn Miên và Tả Luân có khúc mắc gì, không phải sao.

Trong đầu giống như một sợi dây cung bị kéo căng ra, Cù Thừa Sâm có chút đấu tranh, cuối cùng, anh nhàn nhạt nói: "Anh không thể để em đến Mỹ một mình, em không thể quá tin tưởng anh ta, nhất định phải đề phòng anh ta."

"Anh có thể không tin tưởng anh ta, nhưng phải tin em."

"Tóm lại, anh không chấp nhận cho em đi một mình."

"Cù Thừa Sâm, em muốn hỏi anh một chuyện." Ôn Miên đè nén thật lâu, mới ngăn chặn được cổ chua xót trào ra theo thanh âm: "Em biết anh cưới em không phải bởi vì yêu em."

Lúc đó cô chưa gả, anh chưa lập gia đình, cho rằng sau nhiều năm gắn bó với nhau ít nhất sẽ không rời bỏ đối phương, đây là hôn nhân mà cô muốn. Ôn Miên biết mình rất ngốc, bây giờ cô yêu anh, mới có lòng tham muốn ngày càng nhiều hơn.

"Vậy hiện giờ anh có yêu em, một chút thôi cũng được, có hay không?"

Đột ngột như thế, khiến cho người có kinh nghiệm sa trường phong phú như trung tá tiên sinh cũng phải giật mình.

Cù Thừa Sâm nhìn cô, thật lâu sau, môi giật giật, lại không có cách nào mở miệng nói chuyện được giống bình thường.

Ý của anh có lẽ là...... Đại khái là anh không hề có ý kia.

Tất cả tình cảm chứa chan của Ôn Miên đều bị gạt bỏ.

Thân là quân nhân, anh luôn bày mưu tính kế vô cùng hoàn mỹ, thân là chồng, anh lại không làm được.

Đến cùng cô đã yêu một người thế nào chứ, cô đã hỏi trắng ra như vậy, anh vẫn chẳng thể đưa ra được đáp án, có lẽ, cô thật sự chỉ là một người vợ mà anh cần, giống như một nhân vật trong gia đình, có còn hơn không.

Một cảm giác thất vọng lạnh như băng lan tràn khắp toàn thân, Ôn Miên không nhúc nhích được, cô há miệng thở dốc, cũng không biết mình nên nói gì, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, cô vội xoay mặt, đi ra ngoài lấy ba lô, mang giày vào.

"Em phải đi?"

Cù Thừa Sâm thấy Ôn Miên xoay người, vừa định hỏi cô muốn đi đâu, chợt nghe thấy một câu giải thích rầu rĩ truyền đến từ đối phương: "Thật xin lỗi, em muốn yên tĩnh một mình."

Cô không muốn giữ anh lại, bởi vì vấn đề sẽ mãi không được giải quyết, còn cô lại cảm thấy quá mất mặt.

Người đàn ông này quả thật là đủ ung dung, mặc dù đây là bị cô bức bách phải bình tĩnh. Nhìn bóng lưng Ôn Miên từ từ biến mất, trung tá nhíu chặt lông mày, trên khuôn mặt anh tuấn gầy gò hiện lên vẻ