
thêm gì đó nhưng nghĩ sao lại thôi: “Bye”.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời cuối chiều chiếu những tia nắng cuối vàng rực, xa xăm ẩn hiện núi xanh sông nước đẹp như tranh.
Minh Nhật Lãng đang ngồi trên ghế mây ở ban công tầng ba, đối diện là
Bạch Vân Tịnh. Trên chiếc bàn mây bày đầy vở ghi và bút. Cô bé đang tỉ
mỉ giảng cho cậu những nội dung trọng tâm của bài học. Cậu im lặng lắng
nghe, nhìn thì có vẻ chăm chú lắm nhưng thực chất ánh mắt đang bay bổng
đâu đây.
Bạch Vân Tịnh giảng xong hết rồi hỏi cậu: “Xong rồi đó, có như thế thôi, cậu hiểu hết chứ?”?
Minh Nhật Lãng gật đầu nhưng miệng thì hỏi lại: “Lâm Nguyệt Loan bận chuyện gì thế? Mấy hôm rồi mà còn chưa đến được”.
Gương mặt Bạch Vân Tịnh biến sắc, những lời cô giảng ban nãy chắc chắn
Minh Nhật Lãng không nghe vào chữ nào. Mở miệng ra là hỏi tin về Lâm
Nguyệt Loan, trong lòng cậu ấy vẫn nhớ nhung đến cô ấy sao?
“Lâm Nguyệt Loan bận gì thì tớ không biết, nhưng mà trưa nay tớ thấy anh Nguyên Thần Dạ học trên mình một khóa đợi cô ấy ở cổng. Nghe nói còn đi một chiếc xe hoành tráng lắm đưa cô ấy về nhà. Chắc là cô ấy đang bận
hẹn hò”.
Những lời của Bạch Vân Tịnh tuy miêu tả rất đơn giản thế nhưng cũng
khiến Minh Nhật Lãng sững người: “Nguyên Thần Dạ, là anh… Nguyên Thần Dạ đó á?”.
Trường Thần Quang tuy rộng, học sinh tuy nhiều, thế nhưng học sinh nổi
tiếng cũng chỉ mấy người, ai cũng biết danh. Hơn nữa giữa bọn họ ít
nhiều cũng nghe đến đại danh của đối phương rồi cho nên Minh Nhật Lãng
biết rõ ràng đại danh của Nguyên Thần Dạ “đại thiếu gia đa tình”.
Bạch Vân Tịnh cũng hiểu rõ Minh Nhật Lãng đang ám chỉ ai nên gật đầu
nói: “Không sai, đúng là Nguyên Thần Dạ đó, không thể hiểu nổi tại sao
Lâm Nguyệt Loan lại hẹn hò với anh ấy. Anh ta là “Sát thủ thiếu nữ” của
Thần Quang cơ mà, những cô gái thông Minh nên tránh xa anh ấy ra mới
đúng”.
Minh Nhật Lãng chau mày không nói câu nào, câu đưa mắt nhìn ánh tà dương ngoài ban công, đôi mắt thất thần. Bạch Vân Tịnh nói được một nửa, thấy cậu không có ý nói chuyện nữa cũng đành im bặt và thu dọn sách vở.
“Tớ về đây Minh Nhật Lãng. Mai là chủ nhật nên tớ không đến đâu”.
Trong giọng nói có chút gì đó tiếc nuối. Nhanh thật đó, một tuần đã kết
thúc rồi. Sau khi cô nhận dạy kèm Minh Nhật Lãng thay cho Lâm Nguyệt
Loan, cô luôn thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Ở bên cậu ấy, thời gian trôi vèo như điện xẹt.
“Uh, cảm ơn cậu”. Minh Nhật Lãng không giữ cậu lại mà lịch sự tiễn khách.
Bạch Vân Tịnh đi rồi bà Minh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với con và
nói: “ A Lãng, sao Bạch Vân Tịnh đến dạy kèm mà con cứ nhất định phải ra ngồi chỗ này? Vết thương của con tuy đã khá hơn nhưng tốt nhất vẫn nên
hạn chế đi lại và hoạt động, sao cứ thích đi đi lại lại thế?”.
“Mẹ, con không muốn ngày nào cũng nằm trên giường, đi lại trong phòng
một chút cũng không hại gì cả. Ngồi ở đây không tốt sao? Cảnh đẹp, không khí lại trong lành”. Minh Nhật Lãng nói.
“Thế nhưng cánh cửa sổ kính phòng con đều được làm dài chạm đất, mở cửa
ra là nhìn thấy cả vườn hoa ngát hương lẫn tiếng chim hót, cảnh sắc cũng đẹp thế, không khí cũng trong lành thế!”.
Những lời của cậu đã bị mẹ phản bác lại, cậu không nghĩ ra lí do gì khác nữa. Yế là vội đổi chủ đề: “Mẹ, con muốn… một cốc nước cam tươi, mẹ làm cho con được không ạ?”.
Bà Minh nghe thế liền nói: “Được, để mẹ đi làm cho con”.
Bà Minh xuống nhà dưới, Minh Nhật Lãng cũng rời khỏi ban công. Cậu đi
vào phòng và đứng lặng bên chiếc bàn học. Mắt buồn nhìn bức tranh ghép
chưa hoàn thành đang đặt trên bàn. Trong lòng cậu cũng như bức tranh
ghép này, vừa trống rỗng vừa hỗn loạn.
Cứ ghép liên tục rồi lại ngừng, đã ghép bao nhiêu ngày vậy mà vẫn chưa
hoàn thành. Bức tranh trên mặt bàn còn một khoảng trống lớn, những ngôi
sao khiếm khuyết, trong chiếc hộp nhỏ bên cạnh còn phân nửa các mảnh màu ghép rời rạc.
Sở dĩ chưa ghép xong là vì bức tranhh vuông này được ghép bởi 3000 miếng với độ khó cao, hơn nữa Minh Nhật Lãng lại muốn ghép mặt trăng non ở
giữa tranh trước nên càng khó hơn. Tìm trong ba nghìn miếng ghép mười
mấy miếng ghép thành trăng, thử hỏi dễ dàng lắm sao?
Khi bà Minh mang nước cam lên cho cậu là lúc cậu đang ngồi chăm chú nhìn vào bức tranh. Bản thân cậu không hề biết có người bước vào phòng, ánh
mắt nhìn tranh, tay phái đang lần từng miếng ghép bảy màu trong hộp
giấy, và ghép mải mê. Ghép không đúng lại ném sang một bên. Trái một
mảnh, phải một mảnh… ông trời không phụ lòng người, cuối cùng mảnh trăng non sắp hoàn thành rồi, chỉ còn thiếu một mảnh trăng cong nữa thôi. Cậu càng chăm chú hơn để tìm miếng ghép cuối cùng.
Lúc này bà Minh đã đến sau lưng con và nói: “ A Lãng…”.
Bà vừa lên tiếng khiến Minh Nhật Lãng đang tập trung giật bắn mình. Cậu
vội đứng bật dậy, bức tranh đang ghép dở bị lật một cái, từng miếng ghép màu nhỏ bé rơi vãi đầy xuống đất. Bức tranh ghép đã có hình hài bỗng
chốc tan tành không hình dạng.
Cốc nước trong tay bà Minh bị cậu đụng vào cũng bị rơi xuống đất, nền
đất là thảm dày nên chiếc cốc không sao nhưng nước đã đổ đầy lên lưng
Minh