
.. Vâng " Tình yêu
thầm lặng " xin ra mắt các bạn!
Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, khi cũng lúc đó 7 tên con trai đi
ra, cùng cúi đầu chào. Tôi thấy Nguyên nhìn về phía chúng tôi, mỉm cười
dịu dàng. Hắn đến chỗ chiếc ghế chính giữa sân khấu, nâng cây đàn lên... Không khí trầm hẳn xuống khi 7 cây đàn cùng dạo nhạc... Tôi nghe thấy
tiếng gió hòa lẫn với tiếng lửa cháy bập bùng... Nguyên cất giọng hát... Bài hát lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn hát, hết sức truyền cảm, hết sức dịu dàng...
Tôi trôi đi trong một thứ cảm xúc mơ hồ, không định hình rõ là
mình ở đâu... HÌnh như bài hát đưa tôi về với tuổi thơ, lúc tôi gặp
Nguyên khi nhà cậu ta chuyển đến gần nhà tôi... Tôi gặp cậu ta và làm
quen trước bằng một nụ cười. Tôi nghĩ, mình mở lòng như thế, át hẳn sẽ
có bạn tốt... Và thoắt một cái, chúng tôi lớn lên... Không phải tôi đến
cầm tay Nguyên như buổi đầu nữa, mà là cậu ta cầm tay tôi, kéo tôi qua
những trò chơi, qua những nỗi buồn, niềm vui của tuổi học trò ... Bài
hát đã tái hiện trong tôi như thế!
Tôi không nhớ được hết lời, nhưng cũng mạo muội chép ra đây cho các bạn biết được phần điệp khúc... Nếu các bạn nghe Nguyên hát, chắc
hẳn sẽ thấy thích thú lắm lắm!
"... Tình yêu là ngọn lửa
Thời gian là cơn gió
Cuốn trôi, cuốn trôi những đam mê nồng nàn
Biết yêu là cho không nhận lại
Vẫn khờ khạo một mối tình lặng câm..."
Tiếng ghita hòa với bè trầm bổng của 7 chàng trai đã ... phù
phép không gian bởi một màu sắc lóng lánh của xúc cảm. Tôi rời khỏi ...
cõi mê bởi bàn tay của Thương đang nắm chặt tay tôi... Tôi quay sang nó, thấy mắt nó ươn ướt...Một người con gái giàu cảm xúc biết bao... Tôi vỗ nhè nhẹ lên tay nó, cảm thông với nỗi niềm đang tồn tại giữa hai đứa.
Nguyên đã làm nên một điều kỳ diệu!
Tiếng hát dứt một lúc rồi mới có tiếng vỗ tay... Một loạt ghế
đằng sau đứng dậy hết để vỗ tay và huýt gió. Thương ẩy tôi lên khi thấy
tụi con gái lại chen chúc nhau lên tặng hoa... Ừm, bởi vì hắn đã thành
công! Tôi gật đầu, ôm bó hoa đi lên... Mấy cô gái này đi lên đi xuống
không ý tứ tí nào. Mấy lần tôi phải nghiêng người để tránh bị va vào.
Nguyên đã đứng dậy, bỏ cây đàn trên ghế để có thể ôm hết những bó hoa
cuồng nhiệt... Tôi bước tới gần, và không may cho tôi, một con bé chẳng
hiểu mắt mũi ra sao, nó vấp vào dây míc mà vẫn cố bước đi và ngã ngửa về sau, tức là vào lưng tôi... đẩy mạnh tôi về phía trước. Quá bất ngờ,
tôi chỉ có thể kịp nghĩ có thể mình sẽ là một trò cười ngay tại đây...
Nhưng không, Nguyên đã đỡ lấy tôi bằng một tay không có hoa. Tôi mở mắt
ra thì đã thấy mình .. gọn gàng trong vòng tay hắn, gặp ngay nụ cười rất rất gần của hắn... Chưa kịp nghĩ được gì thì Nguyên đã nâng đám hoa lên che hết mặt chúng tôi ... hôn một cái rất nhẹ vào môi tôi. Tôi đờ
người, trợn tròn mắt, không hiểu điều gì vừa mới xảy ra nữa... Hắn đã
làm gì? Làm cái điều cấm kỵ gì vậy chứ?
Nguyên buông tôi ra, gỡ lấy bó hoa từ tay tôi, rồi kéo xích toi lại gần để đám bạn của hắn có dịp đỡ con bé đểnh đoảng kia lên... Cả
hội trường hình như ai cũng chú ý đến cô bé ấy và cười vỡ bụng... Nguyên thì thầm:
- Cảm ơn Lâm!
Rồi hắn đẩy tôi ra, lẽ dĩ nhiên là tôi xoay chân đi xuống, vẫn
chưa phản ứng được gì... Có thể... có thể tại cú ngã, nên vô tình theo
quán tính tôi và hắn ... chạm nhẹ môi mà thôi! Không phải là chủ ý của
hắn, không có chuyện đó đâu! Tôi ngước mắt nhìn lại, Nguyên đã không còn ở trên sân khấu nữa. Đúng chỉ là vô tình mà thôi!
Khi nghĩ được như thế, tôi cũng không lấy gì làm vui mừng dù
đáng lẽ ra phải thế. Và về chỗ rồi tôi vẫn còn cảm giác bồn chồn, lẫn
buồn bã vô cớ. Yến và Thương nói gì đó nên tôi phải quay sang nhìn chúng nó... Tôi giật mình khi bắt gặp ánh mắt sáng nghiêm nghị của Khang. Ánh mắt đó nhìn tôi cứ như thể đã biết chuyện gì xảy ra trên đó rồi!
Có điện thoại, tôi vội cúi xuống và kéo máy ra. Số của Vĩnh!
- Alô...
- Chị Lâm à! Chị ra ngoài này đi!
- Cái gì? - Tôi hét lên vì quá ồn ào.
- Cả nhóm đang đợi chị ở ngoài cổng trường Xây Dựng, nói rằng chị không ra thì không ai về đâu!
Nó tắt máy luôn làm tôi ngẩn ngơ. Thương nhíu mày:
- Chuyện gì à?
- Ừm .. lại đội tình nguyện . Không hiểu sao lại mò được đến tận đây! Tớ ra ngoài chút nhé!
Tôi gật đầu với cả ba rồi đi ra. Bên ngoài cổng có đến năm cái
xe máy, và tám tên còn trai cùng với Lan... Cả bọn hình như rất ... giận dữ. Tôi cười... đánh đòn phủ đầu luôn:
- Tớ đã gọi điện báo cho đội trưởng rồi!
Anh đội trưởng làm lơ tôi luôn. Vĩnh vỗ vỗ vào yên xe sau của nó, cười toe toét:
- Dù sao thì cũng tìm thấy chị! Chị phải ... đền bù cho đội! Một chầu café?
Tôi biết là mình không thể từ chối, đành leo lên xe của Vĩnh.
Thế là cả đám kéo nhau đi. Trên đường đi tôi mới biết rõ sự tình. Vĩnh
đến địa điểm họp từ sớm, biết được tôi không có mặt, thế là nó tức khí
lên, gọi điện tới tấp để điều tra ... lý lịch Nguyên ( cái này thì tôi
không hiểu vì sao chỉ là Nguyên mà không là ai khác! ). Khi biết Nguyên
học trường xây dựng thì Vĩnh lại phôn qua hỏi thằng bạn học bên đó, mới
biết có buổi ca nhạc. Thông tin đã rõ