XtGem Forum catalog
Tình Yêu Thứ Ba

Tình Yêu Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 10.00/10/421 lượt.

hướng mày trêu: "Lần này chắc không có việc gì phải khóc chứ?"

Tôi đánh vào cổ tay anh, anh giơ tay nắm chặt lấy.

"Lần đó em thực sự không nhớ anh à? Anh còn đưa nước, còn đưa giấy,

chỉ thiếu chưa đưa bờ vai cho em dựa nữa thôi." Anh lại hỏi, vẻ mặt

không tin.

"Có lẽ cho em mượn bờ vai, em sẽ nhớ anh!"

"Nhưng anh đẹp trai như vậy, chắc em nhìn sẽ không quên chứ?" Anh nói mà không biết ngượng.

"Sai! Người đẹp trai hơn anh có rất nhiều, nhưng nhiều tiền hơn anh

thì ít. Khi đó anh nên đeo biển, viết rằng: "Tôi siêu giàu!" Vậy em nhất định nhìn rồi sẽ không thể quên." Tôi vừa nói vừa khoa chân múa tay ra.

Anh cười, phản đối: "Không công bằng!"

"Vì sao?" Tôi không rõ.

Anh cúi người nói khẽ vào tai tôi: "Từ khi em còn hoàn toàn không biết anh, anh đã yêu em rồi."

Hơi thở của anh ngay bên tai tôi làm tôi nhột tới nỗi khẽ bật cười.

Trong máy bay đầy tiếng huyên náo của những người xa lạ, hai chúng

tôi giống như cặp tình nhân bình thường, thì thầm bên tai, liếc mắt đưa

tình, giây phút này khiến người ta lưu luyến không rời.

Sau khi máy bay cất cánh, anh lấy máy tính ra, áy náy nói với tôi:

"Chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh phải giới thiệu tình hình thực hiện các hạng mục, vì vậy phải sửa soạn đề cương phát biểu, không thể

nói chuyện cùng em được."

"Không sao." Tôi quan tâm nói.

Anh bắt đầu chăm chỉ làm việc. Tôi buồn chán lật xem mấy tờ báo tạp chí.

Một lúc lâu sau, tôi thò đầu nhìn máy tính của anh, cả màn hình toàn tiếng Anh.

"Nói vấn đề của Trung Quốc, sao lại viết tiếng Anh?" Tôi hỏi.

"Tiếng Trung của anh rất kém, nói và đọc còn được, không thể viết." Anh ngại ngùng đáp.

"Vậy chiều nay khi phát biểu anh không phải cần người phiên dịch sao?"

"Không, khi anh nói thì đổi sang tiếng Trung."

"Vậy khi anh nói chuyện với em, có phải cũng nghĩ bằng tiếng Anh trước rồi mới đổi sang tiếng Trung?" Tôi tò mò hỏi.

Anh nhìn tôi, đột nhiên thấp giọng nói: "I love you!"

"Nghĩa là gì?" Tôi giả ngốc: "Mong anh phiên dịch giúp em."

Anh bật cười, lộ rõ núm đồng tiền trên má. Quen anh lâu vậy, chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ đến thế. Có lẽ tôi thực sự có ma lực khiến anh vui vẻ.

Máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, dọn chiếc bàn nhỏ, vân vân.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, công trình kiến trúc dưới mặt đất đã nhìn

thấy rõ ràng, do máy bay đang hạ xuống nên màng nhĩ bắt đầu đau lâm râm. Hiện thực trở lại, đột nhiên tôi cảm thấy mất hết dũng khí. Tiếp theo

nên làm thế nào? Tôi sẽ phải trả giá bao nhiêu vì thứ hạnh phúc ăn trộm

này? Sau này sẽ đi theo hướng nào? Tôi bất giác nghĩ tới mức ngơ ngẩn.

Lâm Khải Chính chắc nhìn ra sự bất an của tôi, giơ tay ra sau ôm cổ tôi, mặt anh dán chặt lên mặt tôi.

"Đừng nghĩ tới sau này." Anh nói khẽ bên tai tôi: "Sau này, để anh nghĩ!"

Lời nói như vậy khiến tôi cảm động. Tôi quay đầu hôn nhẹ anh, mang

theo tâm trạng có chút tuyệt vọng, kỳ thực trong lòng tôi rất rõ, cho dù ai đứng ra nghĩ sau này, tất cả đều sẽ không có gì thay đổi.

Xuống máy bay, đứng ở băng tải chờ hành lý, Lâm Khải Chính dựa sát

vào tôi nói: "Đợi lát tiễn em về trước, chiều anh phải họp, tối cùng ăn

cơm nhé."

Tôi cười gật đầu. Bắt đầu hẹn hò rồi.

Anh nhặt hành lý của tôi từ băng tải xuống, tôi giành lấy. Lần này

anh không tranh với tôi nữa, chắc là về tới bản địa, tự thấy có chừng

mực.

Anh Phó cũng mang hành lý của họ.

Ba người cùng đi ra khỏi cửa đón, vài người nhìn quen quen bước lên, đều là nhân viên của anh.

Sau đó, tôi phát hiện ra Cao Triển Kỳ trong đám đông, anh ta cười hì

hì đi đến, nhiệt tình chìa tay ra với Lâm Khải Chính, nói: "Lâm tổng,

vất vả quá, vất vả quá."

Lâm Khải Chính nhìn tôi một cái, có chút ngạc nhiên bắt tay anh ta "Không vất vả đâu, luật sư Cao sao lại tới vậy?"

"Đón bạn gái của tôi!" Cao Triển Kỳ vừa nói vừa nhận hành lý của tôi, thân mật nói với tôi: "Thế nào? Có phải cảm thấy kinh ngạc và vui mừng

không?"

"Anh lại lên cơn đấy à, sao biết tôi về?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Tôi hỏi Âu Dương!" Anh ta đáp, tiếp tục quay người nói với Lâm Khải

Chính: "Lâm tổng, mấy hôm tới anh có thể sắp xếp chút thời gian không,

tôi muốn báo cáo với anh về hồ sơ của Thâm Quyến?"

Lâm Khải Chính hơi miễn cưỡng gật đầu: "Tôi về kêu họ sắp xếp thời gian rồi thông báo cho anh."

"Vâng, vâng. Vậy Lâm tổng đi cẩn thận, tôi và Trâu Vũ đi trước." Cao Triển Kỳ không cho nói xen vào liền ôm tôi ra.

Tôi vừa nghiêng người tránh cánh tay anh ta vừa quay đầu nhìn Lâm

Khải Chính, anh cũng đang nhìn tôi, nhưng sắc mặt có phần không vui.

Tôi quay đầu nói với Cao Triển Kỳ: "Đi trước? Đi bằng gì? Lẽ nào đi bộ về?"

"Tôi có xe mà!"

"Anh lại ..." Tôi nhớ lần trước anh ta mượn xe của Tả Huy tới đón tôi, không nén được kêu lên.

"NO, lần này không liên quan tới Tả Huy, cô yên tâm." Cao Triển Kỳ vẫn đẩy tôi đi về phía trước.

Đang nói chuyện với Cao Triển Kỳ, Lâm Khải Chính đã vượt qua chúng

tôi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe. — Tôi và anh, rốt cuộc là vụng trộm,

vì vậy, bất cứ ai đều có thể chen vào, Cao Triển Kỳ, chẳng qua chỉ là

người bắt đầ