
u gì đó, trên mặt chợt hiện lên màu đỏ khả nghi.
_Không...không có gì!
_Thật sao? - Không mới là lạ! - Thế sau lưng em có cái gì đấy?
_Chỉ là tờ báo thôi, không có gì...
_Thế đưa chị xem.
Thấy vẻ bối rối của cậu ấy làm tôi càng muốn xem hơn. Nhất thời chúng
tôi lại giằng co, cậu ấy cố che vật đó sau lưng, còn tôi thì cố với ra.
Mà chiều cao thì chưa bao giờ là lợi thế của tôi cả. Bỗng dưới chân chợt vấp, tôi theo bản năng ôm bụng, còn chưa kịp ngã xuống thì đã được cậu
ấy ôm lấy.
Bên tai chợt vang lên giọng nói lo lắng của Thế Anh.
_Chị không sao chứ? Có đau ở đâu không?
_Không...không sao. - May mà cậu ấy đỡ tôi, nếu không...Đột nhiên tôi lại hối hận vì sự tò mò của mình.
Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức lại cứng đờ, trên mặt đỏ
rần lên. Theo ánh mắt của cậu ấy, tôi thấy cuốn sách “Cách chăm sóc phụ
nữ có thai” rơi trên mặt đất. Không thấy buồn cười, trong lòng đều là
một mảnh ấm áp.
_Em...em đi nấu cơm. - Cậu ấy vội nhặt lại cuốn sách, quay người định ra ngoài nhưng tôi chợt ôm cậu ấy từ phía sau.
_Thu!?...
_Hứa với chị được không?
...
_Cho dù có chuyện gì xảy ra, đừng bỏ chị lại một mình được không?
_Ừm.
Không cần gì cả, chỉ cần cậu ấy có thể mãi đối tốt với tôi như thế... Hứa với chị được không...Đừng bao giờ bỏ chị một mình.”
Vì bất an mà muốn một lời hứa, nhưng lại quên mất rằng, hứa hẹn cũng chẳng đảm bảo điều gì.
Trong cuộc đời, hạnh phúc cùng đau khổ luôn xen kẽ nhau. Không có ai là đau khổ mãi, cũng không có ai là hạnh phúc mãi.
Có đôi khi, cứ ngỡ đã chạm vào bến bờ hạnh phúc, nào ngờ cát lún, bến bờ vỡ tan.
...
_Thai nhi có dấu hiệu phát triển bất thường, có khả năng sẽ phát sinh dị tật...
Giống như có sét đánh bên tai, khung cảnh xung quanh tôi như chao đảo.
Tôi tưởng chừng mình sẽ ngã xuống, may mà có một bàn tay đã giữ tôi lại.
Thế Anh...Dù cậu ấy có vẻ trấn tĩnh hơn tôi, nhưng chắc chắn đả kích này với cậu ấy không thua gì tôi. Không phải tôi không biết hậu quả của
quan hệ huyết thống gần, tôi chỉ không nghĩ nó lại xảy ra với tôi...
_Hai vị nên xem xét có nên giữ lại đứa bé này không, vì đứa trẻ sinh ra
có tỉ lệ bị dị tật bẩm sinh là 87%, hơn nữa khả năng sống sót cũng không cao...
_Không! Không được! - Tôi kích động bắt lấy tay Thế Anh. Đó là con của
chúng tôi, cho dù khỏe mạnh hay ốm yếu tôi vẫn không thể vứt bỏ!
_Thu, bình tĩnh đi. - Cậu ấy ghé sát vào tai tôi, khẽ mỉm cười trấn an tôi, sau đó quay sang phía bác sĩ.
_Cám ơn, chúng tôi sẽ giữ lại đứa bé.
*****
*****
Hết thảy là như thế đột nhiên, lại như thế không chân thật. Muốn tôi làm sao để đối mặt đây?
_Chị không sao chứ?
Tôi lắc đầu, hốc mũi bỗng chua xót.
_Thế Anh, xin lỗi...
_Đừng ngốc thế, đây không phải lỗi của ai cả.
Không...Nếu không phải tôi...
_Đừng khóc. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, được không?
Tôi không nói gì, chỉ dựa sát vào người cậu ấy, cố bắt lấy một tia ấm áp. Tại sao, trong lòng tôi vẫn luôn ẩn ẩn bất an?
Kế tiếp ngày, tôi và cậu ấy đều cố gắng không nhắc lại việc đó nữa. Mà
Thế Anh tựa hồ quan tâm tôi hơn. Hễ có thời gian rảnh, cậu ấy lại bồi
tôi chuyện trò, đi dạo, ngắm cảnh...Vì mang thai, khẩu vị của tôi không
được tốt, cậu ấy thường chạy ngược xuôi mua cho tôi những món tôi thích, cũng hay tham khảo sách nấu ăn rồi thay đổi thực đơn cho tôi. Cảm thụ
sự chăm sóc dịu dàng đó, tim tôi từng chút từng chút được lấp đầy, hoang mang cũng theo đó mà tan biến. Có lẽ tôi nghĩ nhiều lắm, cậu ấy vẫn đối tôi tốt như vậy, vì cái gì tôi phải lo lắng không đâu?
Thời gian trôi qua, bụng tôi cũng càng ngày càng lớn. Tay chân bắt đầu
có điểm phù ra, đi lại cũng khó khăn hơn. Nhưng cảm nhận một sinh mạng
đang dần dần lớn lên, đó là cảm giác thực kì diệu và ngọt ngào. Chúng
tôi cũng quyết định sẽ không đi siêu âm, dù là trai hay gái, cả hai
chúng tôi vẫn sẽ dành tình yêu thương cho nó.
Vào một ngày cuối thu, tôi chuyển dạ. Mới bắt đầu là cơn đau quặn thắt
truyền đến từ bụng dưới. Sau đó, từng đợt đau đớn liên tiếp kéo đến,
nhiều lần tôi cơ hồ như suýt ngất đi, nhưng ý chí nhắc nhở tôi phải
tỉnh táo. Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tôi mới an tâm
nhắm mắt lại.
Tiêu Tuấn mới sinh ra sức khỏe vốn đã rất yếu, phải ở trong lồng kính để theo dõi một tháng. Ngắm khuôn mặt trẻ thơ non nớt mà yếu ớt, trong
lòng tôi không khỏi chua xót. Đứa con tội nghiệp của chúng tôi...
Tôi đã không thể số lần mình phải ra vào bệnh viện. Sức đề kháng của
Tiêu Tuấn không được tốt, chỉ cần thời tiết hơi chút thay đổi liền dễ
dàng bị bệnh, hơn nữa còn bộc phát nặng hơn những đứa trẻ khác. Còn chưa kể đến bệnh tim bẩm sinh...Áp lực về tiền viện phí cũng tăng lên, vì
vậy khi chưa hết kì ở cữ, tôi đã lén Thế Anh quay lại làm việc. Cả cậu
ấy cũng bận rộn không ngừng, hay phải đi làm đến mức tối khuya. Hình như ngoài công việc hiện tại, cậu ấy còn làm thêm ở nơi khác nữa. Chỉ vài
tháng mà cậu ấy gầy hẳn đi rồi, da cũng sạm đi nhiều, nhìn thấy làm tôi
đau lòng không thôi. Tôi chỉ có thể cố gắng chăm sóc con thật tốt, để
giảm bớt áp lực cho cậu ấy