XtGem Forum catalog
Tình Yêu Tội Lỗi

Tình Yêu Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322184

Bình chọn: 7.5.00/10/218 lượt.

.

Điều an ủi lớn nhất với tôi là bé Tuấn cũng rất ngoan, cả ngày không

khóc nháo, chỉ khi bị ốm mới quấy kêu một chút. Còn bình thường luôn ngủ hoặc nằm một mình yên tĩnh, nếu có ai đùa gọi thì lại y y nha nha cười

rất là dễ thương. Một sinh mệnh đáng yêu như thế, đáng lẽ phải được

những điều tốt đẹp nhất. Nhưng cho dù tôi có dành sở hữu tất cả tình

thương cho con, cũng không có cách giúp bé Tuấn khỏe mạnh lên. Nếu có

thể, tôi thà rằng mọi tội lỗi, bệnh tật hãy trút lên đầu tôi, và buông

tha cho gia đình của tôi. Nhưng mà không thể...

_Thu!?

Tôi giật mình, vội xóa đi nước mắt, mỉm cười ra nghênh đón cậu ấy.

_Sao em về sớm vậy?

_Công ty mới xong một đồ án lớn, mọi người rủ đi liên hoan nhưng em về trước.

_Thế sao em không đi cùng cho vui? - Hiếm khi cậu ấy được thả lỏng một chút, tôi cũng muốn cậu ấy được ra ngoài cho thư thái.

_Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì nhớ chị rồi! Lâu rồi em không

cùng chị ăn cơm.

Chợt cậu ấy cúi xuống trộm hôn tôi, bất giác mặt tôi nóng lên, quát khẽ.

_Không đứng đắn!

_Ha ha, nhưng mà đối tượng để em không đứng đắn cũng chỉ có một thôi nha!

Tôi quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến ai đó, nhưng khóe môi không tự chủ khẽ cong lên.

_Con đâu rồi?

_Vừa mới ngủ. Em có mệt không? Tắm rửa qua rồi ăn cơm.

_Ừm.

Tôi định bước đi chuẩn bị thì lại bị ôm lấy từ phía sau.

_Thu...

_Sao vậy?

_Em yêu chị.

_...Ừ.

_Rất yêu rất yêu...

Mặt tôi lại đỏ lên, khẽ cười nhẹ, cảm giác giống như đang được ăn một viên kẹo bọc đường ngọt ngào nhất.

_Còn chị có yêu em không?

_Không.

_A a! Keo kiệt! Chỉ một chữ thôi mà cũng không nói, người ta đã nói đến như vậy rồi...

Giọng nói nghe qua như là trẻ con đang dỗi làm tôi bật cười. Thật lâu sau, tôi mới đáp lại rất khẽ

_Có.

Sau đó không nói thêm gì nữa. Dù sao tôi cũng không quen với những lời

tình cảm sướt mướt đó. Yêu, chỉ cần luôn tâm niệm trong lòng là được

rồi, đâu cần lúc nào cũng giữ bên môi. Giống như tôi với cậu ấy hiện

giờ, lẳng lặng dựa vào nhau, lắng nghe lẫn nhau tiếng tim đập, như vậy

là đủ rồi...

Nhưng hạnh phúc này, có thể kéo dài lâu không? “Một người sinh ra, một người lại mất đi, thế giới vì thế mà cân bằng. Nhưng đôi khi, con người lại không thể chấp nhận sự mất đi đó.”

*****

_Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn cứu con tôi...

Tôi gào đến đau rát cổ họng, nước mắt mặn chát không ngừng chảy xuôi,

không thể phân biệt nổi, đâu là thể xác đau, đâu là trái tim đau.

_Chị bình tĩnh đã, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Nói thật dễ nghe, bảo tôi làm sao bình tĩnh?

Sau lưng rất lạnh, cơ thể không khống chế được phát run. Cho dù đang dựa vào tường, tôi vẫn thấy mình đứng không vững...

Bên tai vang lên tiếng bước chân chạy gấp gáp. Chợt một bàn tay đặt lên

vai tôi, không cần đoán tôi cũng biết đó là ai. Nhưng toàn thân tôi lại

run rẩy nhiều hơn.

_Làm thế nào bây giờ?...Sắc mặt con trắng bệch...Cả người co giật...Là tại chị, là chị không chăm nom con tốt...

_Không sao, đừng lo, nhất định sẽ không có việc gì. - Cậu ấy gắt gao ôm

tôi, bờ vai ấm áp, nhưng không giống mọi lần có thể làm tôi an tâm hơn,

ngược lại là nỗi sợ hãi len lỏi toàn thân.

Không phải lúc cậu mợ tôi bị tai nạn cũng có người nói như vậy sao?

Nhưng kết quả thì sao? Không, tôi không dám nghĩ tiếp nữa...Nếu nhỡ có

chuyện gì xảy ra...

_Sẽ không, sẽ ổn thôi...

Không biết là an ủi tôi, hay an ủi chính mình?

Chờ đợi, không khác nào một loại tra tấn. Đặc biệt là khi ta biết người

thân của ta đang trong tình trạng nguy hiểm, còn bản thân lại không giúp được gì. Chỉ có thể bất lực phó mặc cho số phận...

Hành lang rất tĩnh, tĩnh đến mức kì quái, tĩnh đến làm cho tôi hoảng

hốt. Thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ phát ra từ một phòng bệnh nào đó,

giống như khoét sâu thêm nỗi bất an.

Tôi chán ghét bệnh viện. Tôi ghét mùi thuốc kháng sinh ở khắp mọi nơi,

ghét hương vị bệnh tật, ghét hơi thở tử vong...Nhưng tôi ghét nhất, là

câu nói cửa miệng mang tính thương hại của bác sĩ.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Đã bao nhiêu lần tôi nghe thấy câu này? Đã bao nhiêu lần tôi bật khóc

rồi thầm oán ông trời bất công? “Cố gắng hết sức”, có thể sao? Nếu thật

thế tại sao những người thân của tôi vẫn lần lượt ra đi!? Đầu tiên là

ông nội tôi, sau đó là bà nội bệnh nặng, đến ông bà ngoại, rồi đến cậu

mợ tôi...

Cho nên lần này, tôi đã không nghe nổi nữa. Không còn thấy đau, mà là

chết lặng. Trước mắt một mảnh tối đen, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái

gì cũng không muốn nhớ...

*****

Chỉ là mơ thôi, một cơn ác mộng.

Đến khi tỉnh lại, tất cả đều chưa từng xảy ra...

...

“Chúng ta có con, chúng ta thực sự có con...”

...

“Từ giờ trở đi, chị không được làm việc nặng, phải giảm bớt thời gian

làm thêm, không được hoạt động mạnh, đi đứng phải cẩn thận, không được

chạy nhảy lung tung...”

...

“Theo em là con trai hay con gái ?”

“Không quan trọng, chỉ cần là con chúng ta, em đều thích”

“Em có nghĩ ra cái tên nào để đặt không?”

...

“Nếu là con gái thì là Bích Nguyệt hay Bích Vân, nếu là con trai thì Tuấn Tú hay Tuấn Huy.”

...

Tại sao...chuyện