
nói vừa vỗ nhẹ lên cánh tay đang cầm
đĩa đậu hũ chưa kịp đặt xuống của Thất Nương, dùng “đậu hũ” của mỹ nhân làm món
khai vị.
Sở Khanh Vũ lỗ mãng như vậy khiến cho Thất Nương không khỏi có chút chán
ghét, cánh tay bị y đụng vào khẽ run lên một chút, dáng tươi cười trên khuôn mặt
liền biến mất. Kim Mục Bắc thấy thế vội vàng giải vây, “Đại nhân mau nếm thử đậu
hũ này đi, hạ quan rất muốn biết, tay nghề của Thất Nương so với đầu bếp ở kinh
thành thì thế nào?”
“Được! Nếm thử đậu hũ!” Nhẹ buông tay, cánh tay nhỏ bé phía dưới liền nhanh
chóng rụt về, giống như đang trốn thú dữ vậy. Sở Khanh Vũ đầy ẩn ý mà nhìn Mạc
Thất Nương, đặt cây quạt sang một bên, cầm lấy đôi đũa trên bàn rồi gắp lấy một
miếng đậu hũ.
Phải nói đĩa đậu hũ Ma Bà do Thất Nương làm này bề ngoài không khác gì so với
đậu hũ Ma Bà thông thường, khác biệt lớn nhất là miếng đậu hũ kia được cắt thành
những khối lớn nhỏ đều nhau, hình dáng khối đậu hũ rất hoàn hảo, dường như mỗi
một khối đậu hũ đều trải qua một quá trình tạo hình đầy tinh tế, không để lộ ra
chút tì vết nào. Sở Khanh Vũ đem đậu hủ khối đậu hũ lên, chăm chú nhìn ngắm, màu
sắc tươi ngon giống như đang mời gọi người ta hãy mau chóng ăn nó đi vậy.
Mùi vị của khối đậu hũ này thật tuyệt vời, trơn nhẵn, vừa vào tới miệng là
tan ngay! Đầu lưỡi đã quen mùi sơn hào hải vị của Sở Khanh Vũ cứ như vậy mà bị
một khối đậu hũ nhỏ bé này chinh phục, để nói lên vị ngon của một món ăn, người
ta có thể sử dụng rất nhiều tính từ chỉ mùi vị, màu sắc để miêu tả món ăn đó.
Song, với món đậu hũ này của Thất Nương, mùi vị không chỉ tan vào trong miệng mà
còn hòa tan vào trong lòng của người ăn.
Đó là một loại mùi vị mà Sở Khanh Vũ đã sớm quên mất.
Một khối đậu hũ được nếm, tất cả mọi người trong bàn đều chờ đợi phản ứng của
y, y lấy lại tinh thần giữa mùi vị đậu hũ kia, chậm rãi mở miệng, “Ăn đậu hũ
này, có thể cảm nhận được lòng của người làm đậu hũ...”
Lời vừa ra khỏi miệng Thất Nương đã ngây ra.
Lòng của nàng? Lòng của nàng nằm trong những khối đậu hũ này sao?
Đương nhiên là vậy! Mỗi khi làm đậu hũ, nàng có thể cảm nhận được Kỷ Hình
Phong đang đứng cạnh nàng, nhìn nàng tinh tế đưa dao, cẩn thận đến từng li từng
tí mà cắt ra từng khối đậu hũ, đem tình cảm của nàng đối với hắn hòa vào từng
loại nguyên liệu, và vào cả quá trình tỉ mỉ đun nấu đậu hũ. Bởi vì Kỷ Hình Phong
đã nói, bộ dạng nàng lúc làm đậu hũ quả thực rất xinh đẹp, đậu hũ Ma Bà do nàng
làm chính là món ăn ngon nhất trên đời này.
Không ai biết được, chỉ có lúc này Mạc Thất Nương mới đang sống, sống với cả
tấm lòng.
Thế nhưng y lại biết, y biết...
Chạng vạng tối hôm đó, vì người làm trong khách sạn cũng phải về nhà để đoàn
viên nên sau khi bán xong đậu hũ Ma Bà, Mạc Thất Nương đã bảo Xú Đậu Hũ đóng cửa
nghỉ sớm.
Đóng cửa, Mạc Thất Nương xuống hầm rượu lấy một vò rượu, theo như thường lệ
mà đi đến sân sau. Trăng hôm nay mọc rất sớm, trời còn chưa kịp tối thì một mảnh
trăng tròn vành vạnh, sáng trong đã treo trên bầu trời. Nhưng Mạc Thất Nương lại
không có tâm trạng nào để mà thưởng thức ánh trăng kia, nàng nâng chén, nhấp một
ngụm rượu nhỏ, trong lòng lại nghĩ tới những lời Sở Khanh Vũ nói với nàng lúc
ban sáng, trong lòng dường như bị trộn lẫn cả năm loại mùi vị, không cách nào
biết được đó là loại mùi vị gì.
Nàng căm ghét việc bị một người đàn ông nhìn thấu tâm tư, đây không phải là
tác phong của Mạc Thất Nương nàng, cảm giác như vậy không khác gì bị người ta
lột sạch áo quần, cả người dù là một chút cũng không cảm thấy tự nhiên.
Thế nhưng y là người đầu tiên hiểu được ý tứ trong khối đậu hũ Ma Bà của
nàng, nếu nói là kẻ sĩ chết vì tri kỉ, nữ nhân chết vì vẻ đẹp thì kẻ hiểu được
mùi vị trong khối đậu hũ này khác xa so với đám tục nhân chỉ biết đến xếp hàng
mỗi tháng. Trong lúc nhất thời Mạc Thất Nương bắt đầu nghi ngờ, rốt cục Sở Khanh
Vũ là ai, tại sao y lại có vẻ như hiểu nàng rất rõ, chỉ một cái là đã đọc được
suy nghĩ của nàng?
Đối với bất cứ người nào mà nói, bị kẻ khác nhìn thấu tâm tư chung quy cũng
chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì cho cam, Mạc Thất Nương vẫn luôn luôn dùng vỏ
ngoài kiên cường để che chắn cho trái tim yếu đuối, nàng sợ nếu bị người khác
nhìn thấu, không khéo nàng sẽ sụp đổ mất thôi.
Kỷ Hình Phong, chàng nên sớm ngày trở lại, nếu không vỏ bọc của người con gái
của chàng sẽ bị người ta xé rách mất thôi...
Mạc Thất
Nương lặng lẽ nghĩ, vô thức mà thở dài một hơi, tháo xuống cái mặt nạ giả dối,
nặng nề mà mỗi ngày nàng đều phải đeo lên, ánh mắt của nàng trở nên xa xăm mà
phiền muộn, dưới ánh trăng tinh tế đang tuôn chảy, đầu mày tồn tại một loại nhớ
thương cùng khát vọng của một cô gái bình thường, mong chờ phu quân trở về.
“Khó được đêm Trung thu, trăng lẫn người đoàn viên, vì sao Thất Nương thoạt
nhìn lại giống như đang có tâm sự gì vậy?”Một thanh âm từ xa vọng vào tai Thất
Nương, chiếc mặt nạ vừa được tháo xuống lại nhanh chóng đeo lên.
“Ai da! Ta còn đang nghĩ không biết là ai? Thì ra là Sở đại nhân a!” Chân mày
Thất Nương khẽ cong, nịnh nọt lẫn nhu