
òn nhỏ, nếu không thành thân thì còn ai muốn lấy nữa?”
“Phu gia là người trong vùng sao?”
“Đúng vậy, phu quân Thất Nương là tiêu sư trong tiêu cục ở trong trấn.” Thất
Nương trả lời một cách đầy chắc chắn, giọng nói lại có đôi chút trống rỗng.
“Vậy sao cả ngày hôm nay lại không nhìn thấy nhỉ? Tại hạ rất tò mò, rốt cục
là người phương nào mà có được may mắn đên vậy, lấy được cô gái xinh đẹp, tài
mạo song toàn như Thất Nương đây?”
“Đại nhân chê cười rồi…” Thất Nương xoa xoa ngón tay, “Phu quân đã đi bảo
tiêu, qua mấy ngày nữa mới trở về được.”
“Thế à?” Sở Khanh Vũ nhướng mày, nói, “Bảo tiêu đến nơi nào vậy?”
“Thanh Châu.”
“Thanh Châu rất xa a! Muốn trở về e là tốn rất nhiều thời gian, thật là làm
khó cho Thất Nương rồi!” Sở Khanh Vũ dường như đang tự nói cho chính mình nghe,
sắc mặt Thất Nương càng lúc càng kém, “Thất Nương, sắc mặt của ngươi có vẻ không
được tốt lắm thì phải?” Y cố tình thăm hỏi, thực ra trong lòng sớm đã có câu trả
lời.
“Dân phụ bỗng nhiên có chút khó chịu, muốn lui xuống nghỉ ngơi sớm, để ta gọi
Xú Đậu Hũ tới giúp ngài đặt phòng…” Thanh âm của Thất Nương nhẹ hơn trước rất
nhiều, rõ ràng là đang kiềm chế thứ gì đó.
“Được! Thất Nương phải chú ý nhiều hơn đến cơ thể mình, đừng để cho phu quân
trở về lại không an tâm.”
“Tạ đại nhân, Thất Nương xin cáo lui.” Dứt lời liền cúi đầu, vội vã đi lên
lầu, bước chân có phần bất ổn.
Sở Khanh Vũ nhìn theo bóng Thất Nương rời đi, ánh mắt lỗ mãng kia chợt trở
nên sắc bén vô cùng, rốt cục trong lòng cô gái đang suy nghĩ cái gì, y không
đoán ra được…
Thất Nương lên phòng, mạnh tay đóng sập cửa lại, nàng cơ hồ là dựa vào cánh
cửa mà trượt xuống, cả người ngồi co ro trên mặt đất.
Vì sao y lại hỏi nàng nhiều thứ như vậy?
Mỗi lần nàng trả lời một câu hỏi, tim lại giống như bị một sợi chỉ nhỏ hung
hăng thít chặt vào, nàng cho rằng chỉ cần còn chờ đợi như vậy thì sẽ còn hi
vọng, nhưng sao những câu nói lừa mình dối người từ chính miệng mình thốt ra kia
lại thiếu sức nặng đến vậy?
“Hình Phong, thiếp mệt mỏi quá, đừng bỏ lại thiếp, được không?”
Mấy hôm sau
Tiết Thu phân
Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi,
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương…
Một người
Hai người
Ba người…
Mạc Thất Nương dựa vào bậc cửa trước khách sạn Vân Long, trong tay cầm một vò
rượu ngon mới lấy khỏi hầm rượu lúc sáng sớm, ánh mắt của nàng lưu lại trên cầu
thang của khách sạn, tầm mắt mơ màng buông xuống, khuôn mặt trắng nõn vì rượu mà
ửng đỏ. Nàng đếm nhẩm trong lòng:
Bốn người
Năm người
...
Mấy người đàn ông đi qua chỗ nàng cũng vừa ý mà liếc nhìn nàng, ánh mắt sáng
rực, giống như muốn đem nàng ra ăn tươi nuốt sống, ăn đến không còn mảnh xương.
Trong mắt bọn họ, Mạc Thất Nương chính là một người như vậy, một cô gái dường
như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới được, nhưng đưa tay ra rồi mới phát
hiện là ở rất xa xôi, gần ngay trước mắt mà mơ hồ xa tận chân trời, muốn chạm
vào nhưng không cách nào với tới được, nên không cam lòng mà ở sau lưng nàng đặt
điều nói xấu, nói nàng ướt át, trụy lạc ra sao, nói nàng như thế nào mà bất cứ
ai cũng có thể làm chồng.
Mạc Thất Nương không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt chả có chút tốt lành nào
kia, tầm mắt của nàng vẫn đang dừng trên cầu thang lầu hai, nhấc vò rượu trong
tay lên, nhấp lấy một ngụm nhỏ rượu ngon, rượu kia trượt vào trong cổ họng, tiến
vào dạ dày, nàng mới thấy được ở đó có chút ấm nóng, chưa đến nỗi làm cho bản
thân mình phải run lên vì lạnh.
Bảy người
Tám người
...
“Kỷ Hình Phong, chàng mà còn không chịu trở lại nữa, thiếp liền đem mình gả
cho nam nhân thứ mười bước xuống cầu thang kia! Nếu thiếp phải cưới một kẻ thiếu
mắt khuyết mũi, lúc đó chàng cũng đừng hối hận đến chết a!”
Chín người
Mười người
Lúc nam nhân thứ mười bước xuống khỏi cầu thang, Mạc Thất Nương nhìn thấy Sở
Khanh Vũ.
Một nụ cười cay đắng lập tức hiện lên trên khuôn mặt nàng, “Kỷ Hình Phong,
chàng xem đi! Chàng không trở lại, thiếp như vậy mà cũng phải gả cho tiểu tử
miệng còn hôi sữa, trụy lạc, phóng đãng kia!” Rồi nàng chuyển ánh mắt sang phía
cửa, chăm chú nhìn về phía cuối con đường. Nàng hi vọng chỉ một chút nữa thôi,
sẽ có một người đàn ông phong trần mệt mỏi đi từ cuối con đường đến, mang theo
nụ cười quen thuộc, đi tới bên cạnh nàng, trao cho nàng một cái ôm ấm áp, sau đó
dùng đám râu ria xồm xoàm kia làm cho nàng bị đau, nhưng thỏa mãn mà nhận lấy nụ
hôn nóng rực kia…
“Kỷ Hình Phong, cái trò “Người thứ mười” này chơi cũng đã mấy trăm lần rồi,
tại sao chàng vẫn không xuất hiện? Chẳng lẽ chàng thực sự bằng lòng để thiếp đi
lấy người đàn ông khác hay sao?” Nỗi buồn tủi hòa lần cay đắng dâng lên trong
lòng nàng, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu thêm.
“Bà chủ!”
Một thanh âm trách cứ quen thuộc vang lên bên tai, chân mày xinh đẹp của Mạc
Thất Nương cau lại thành một đống, nàng sợ cứ tiếp tục thế này, không khéo một
ngày nào đó, trên trán nàng sẽ xuất hiện nếp nhăn mất thôi, “