
rái
tim con người có hai phần, tình yêu nhiều như vậy, có thể ở ở bên đây, cũng có
thể ở bên kia. Trước đây là anh quá tùy hứng.
Tân Ý Điền tuy đang mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nghe được,
ngáp một cái nói: "Yên tâm, em yêu anh như yêu bản thân em." Yêu một
cách tự nhiên thân thiết như bản thân mình, tầm thường nhỏ nhoi, nhìn sẽ không
thấy nhưng thật ra không chỗ nào là không yêu.
Cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Cuộc sống sau kết hôn của Tạ Đắc và Tân Ý Điền tương
đối đầm ấm, thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có xung đột.
Công việc của Tạ Đắc là cả năm không có ngày nghỉ, hễ
gọi thì đi, mà còn không thể từ chức. Anh vì việc làm ăn và xã giao mệt đứt
hơi, một tháng bị cảm hai lần.
Tân Ý Điền khuyên anh: "Một tuần đi làm bảy ngày,
không bệnh mới là lạ. Ngay cả thượng đế chủ nhật cũng không đi làm. Chủ nhật
anh nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi." Ban đầu Tạ Đắc không cho là đúng, "Nếu
đã đi làm, thì phải chuyên nghiệp, công việc là cao nhất. Dạo này nhiệt độ ngày
đêm chênh nhau quá nhiều, có thể bị cảm lạnh thôi, không sao đâu, cảm xoàng mà
thôi. Anh là đàn ông mạnh khỏe nào có được chiều chuộng như vậy, chảy mũi hắt
hơi một cái liền nằm bẹp trên giường không dậy nổi."
"Anh đừng cho cảm cúm không phải là bệnh,
Reinhard chính là chết vì cảm cúm."
"Reinhard là ai?"
"Y học phát triển đến trình độ ngăn chặn được
bệnh ung thư, thế mà hoàng đế lại chết vì cảm cúm thông thường, liên tục phát
sốt, thiếu nước, cuối cùng không trị mà chết. Anh nên cẩn thận đi!"
Tạ Đắc nghe được sợ hãi, "Thiệt hay giả
vậy?"
"Anh chưa nghe qua sao? Cảm cúm là "bệnh bất
trị" ngoan cố nhất. Hoàng đế Reinhard khôi ngô không ai bì được một tay
kiến lập đế quốc ngân hà mới, khi chết chỉ mới hai lăm tuổi, thật khiến ngươi
ta nắm chặt tay thở dài! Đây chính là bài học xương máu đó, anh không muốn để
em còn trẻ mà phải ở góa chứ?"
Tạ Đắc tưởng rằng Reinhard là tên vị vua của quốc gia
nào đó ở phương Tây, na ná như Alexander đại đế, hay Constantine đại đế. Vì
không để cho người còn trẻ nào đó phải ở góa, đáp ứng cô điều chỉnh thời gian
làm việc, chủ nhật không đi làm.
Thế là vào sáng ngày chủ nhật ánh nắng rực rỡ, chim ca
hoa nở, Tân Ý Điền lay tỉnh người nào đó đang ngủ nướng. "Mau dậy đi"
Anh trở mình, càu nhàu "Làm gì, hôm nay không đi làm"
"Hôm nay thời tiết đẹp quá, anh một tháng bị bệnh
hai lần, mau dậy chạy bộ rèn luyện sức khỏe."
"Đêm qua em còn chưa rèn luyện sao? Vậy chúng ta
rèn luyện sáng thêm lần nữa đi--" anh vừa nói gian manh vừa ấn bà xã ngã
xuống giường.
Tân Ý Điền véo mạnh vào cánh tay anh một phát, lúng
túng đứng lên, "Hừ, không đi thì dẹp, một mình em đi." Nói xong cô
quả thật thay quần áo mang giày, ra ngoài chạy bộ. Ngôi nhà Tạ gia nằm ven bên
phải bờ sông Thượng Lâm, xung quanh rợp bóng cây xanh, phong cảnh tươi đẹp.
Buổi sáng không khí ẩm ướt, thấm đẫm lòng người, những giọt sương long lanh hãy
còn đọng trên hoa cỏ, trên đầu vang tiếng hót ríu ra ríu rít của những chú
chim, cách đó không xa là gió sông mát mẻ thổi tới, tất cả đều khiến con người
vui vẻ thoải mái.
Tân Ý Điền đi rồi, Tạ Đắc mình ênh nằm trên giường
không sao ngủ được, dứt khoát mặc áo đứng dậy. Anh ăn xong bữa sáng xem báo,
còn chưa thấy cô về, lệt xệt lê dép đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Khoảng mười giờ, Tân Ý Điền mới xuất hiện trong tầm
mắt anh. Người cô đầy mồ hôi chạy vào phòng khách, nhìn anh đang ngồi chán ngắt
trên sofa nói "Anh dậy rồi à", liền chạy ào phòng tắm tắm rửa.
Tạ Đắc đi tới, tựa bên ngoài cửa phòng tắm hỏi:
"Em đi đâu vậy? Sao trễ thế này mới về?"
"Thì đi chạy bộ."
"Ờ." Anh sờ sờ mũi, kiếm chuyện để nói,
"Thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Chạy thế nào?"
"Tốt lắm. Em phát hiện một hiện tượng thú vị,
trong công viên toàn là ông cụ bà cụ luyện thái cực quyền, tập thể dục theo
nhạc của đài phát thanh đại loại vậy, mà dọc theo bờ sông thì toàn thanh niên
chạy bộ."
"Phải không? Thế em đi đâu?"
"Đương nhiên phải đi bờ sông. Em nói anh nè,
không khí thật đã nha, rất nhiều sinh viên Thượng Đại, không phải hội leo núi
thì cũng là hội xe đạp. Nghe họ nói, mỗi ngày phải chạy năm km, thật lợi
hại."
Tạ Đắc nghe thế trong lòng có chút khó chịu,
"Nhanh như vậy mà em quen họ rồi à?"
Cửa phòng tắm mở, Tân Ý Điền vừa lau tóc vừa ra ngoài,
cười hì hì: "Có người chạy đổ mồ hôi, lột áo ra nhảy thẳng xuống sông tắm
luôn. Cảnh tượng đó, wow, bụng tám múi --" nói đến đây, cô huýt sáo vang
vang, sau đó quyết định, "Sau này mỗi sáng em phải ra ngoài chạy bộ."
Tạ Đắc lập tức sa sầm mặt, "Em muốn chạy bộ,
trong nhà chẳng phải có máy chạy bộ sao?"
"Ra ngoài chạy bộ mới hít thở không khí trong
lành chứ. Còn nữa, anh chẳng có cơ bụng để ngắm-- "
Bởi vì những lời này của cô, người nào đó hờn dỗi rất
lâu.
Sáu giờ sáng hôm sau, Tân Ý Điền sợ đánh thức anh, tay
chân nhẹ nhàng bò dậy, cố ý chạy xuống tầng dưới rửa mặt. Lên lầu thấy anh mặc bộ đồ trắng thoải mái ngồi đầu
giường, hỏi anh dậy sớm như vậy làm gì.
"Thì cùng chạy bộ với em, không phải em muốn anh
rèn luyện sức khỏe sao?"
Tân Ý Điền chốn