
g không thương tiếc. Nhóc con! Lại còn dám tỏ tình với chị mình nữa. (Người ta không biết mà! Đúng là oan uổng cho Vũ nhà ta quá!)
Về phần Vũ, sau khi bị đá khỏi phòng của Na vẫn rất kiên trì đứng ngoài
đập cửa la hét đòi nói chuyện rõ ràng. Một lúc rồi cũng chẳng thấy động
tĩnh gì, mà còn làm kinh động đến “Hoàng hậu nương nương” nữa. Bà ta
nghe thấy tiếng con trai nên lên xem xem thế nào.
-Có chuyện gì vậy con?
Nhìn thấy bà ta, Vũ chẳng thèm gọi nữa, mở cửa phỏng mình rồi chui tọt vào
trong, đóng “Rầm” một cái khiến bà ta ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, sau đó
quay trở lại công việc…đắp mặt nạ còn đang dang dở của mình.
------------------------
-Cậu không cần thiết phải trưng ra bộ mặt bất mãn đó đâu!_Na nói với Vũ khi
đã không thể nhìn nổi cậu ta nữa_Nếu cậu muốn tìm người làm bạn gái thì
chỉ cần nói một tiếng thôi mà. Tôi tin chắc rằng sẽ có không dưới một
nghìn cô gái xếp hàng đăng kí đâu!
-Không cần cô nhắc!_Không nói đến thì thôi, nhắc đến lại khiến Vũ bực mình,
cậu ta quăng luôn cây bút trên tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Na_Tôi tự
biết điều đó!
-Vậy tại sao cậu không tìm họ?
-Vì tôi không thích những người như thế!_Nhìn thấy nụ cười của cô, giọng Vũ bất giác trùng xuống, dịu hẳn đi, bên má còn xuất hiện vệt hồng nữa.
-Thế cậu thích người như thế nào?
-Tôi thích người giống…giống…cô!_Cậu ta cúi đầu, căn bản là không đủ tự tin
để nhìn cô, mà nói cũng ấp úng nữa. (Sao không nói thích người ta luôn
đi? Còn giống với chẳng gần giống! Mệt…)
-Giống tôi?...Ha.ha.ha_Cô bật cười thành tiếng_Mắt cậu có bị làm sao không đó? Tôi vừa quê mùa, vừa xấu xí, tính tình lại không dịu dành…có cái gì tốt mà lại thích người giống tôi? Nói tôi nghe xem nào?
-Tôi…tôi không biết! Chỉ là bên cạnh cô thấy thoải mái, bản thân không bị gò ép, thế thôi!_Cậu ta nhìn cô, nói rất chân thành.
-Này!..._Cô vỗ vai cậu ta, mỉm cười một cái, định nói tiếp nhưng bị cậu ta cản lại.
-Dừng lại!
-Sao thế?_Cô chớp chớp mắt nhìn cậu ta thắc mắc.
-Cô đừng cười nữa!_Hai má cậu ta cứ hồng dần lên theo câu nói.
-Xấu quá chứ gì?_Cô nhìn cậu ta, thu hồi lại nụ cười, đồng thời bày ra bộ mặt lạnh nhạt vốn có.
-Không phải! Mà là…_“Tim tôi không chịu được!” (Hôhôhô…hoá ra là bạn Vũ bị đau tim bởi nụ cười của Na. Mà công nhận cô cười xinh thiệt á, có hai lúm
đồng tiền duyên cực!)
-Là sao? Nói nốt đi chứ! Cậu học được cái kiểu nói lấp lửng này ở đâu ra thế hả?
-Không nói chuyện này nữa! Học tiếp thôi!_Nói rồi cậu ta liền cắm đầu vào
quyển vở trước mặt, vơ lại cái bút viết lấy viết để. (Chẳng biết cậu ta
có biết bản thân đang viết gì không nữa?)
Na nhìn cậu ta, môi bất giác cười nhẹ: “Cậu nhóc này thật là đáng yêu! Ở đây có cậu ta nên cũng không thấy chán mấy!”
Đừng tưởng Vũ cắm cúi chỉ để viết, nếu tính chuẩn xác mà nói thì cứ viết
được nửa phút cậu ta lại len lén nhìn lên Na đấy. Buồn cười nhất là cậu
ta chỉ dám ngẩng nửa đầu, mở mắt to hết cỡ rồi ngước lên nhìn, ngộ lắm
cơ!
-Được rồi!_Na ngó đồng hồ rồi quay sang nói với Vũ_Hôm nay học thế thôi! Cậu về phòng mình đi!
-Tôi chưa thích về! Ở lại chơi không được à? (Thực ra nếu được thì cậu ta còn muốn ở lại luôn ấy chứ!)
-Không chơi bời gì hết! Tôi còn có việc phải làm, cậu về nhanh lên!
-Việc gì? Để tôi giúp cho!_Vũ cười tươi, hào hứng đề nghị.
-Cậu muốn giúp tôi phải không?
-Ưkm!_Cậu ta gập đầu cái rụp không cần suy nghĩ.
-Ok! Vậy thì nhanh chóng về phòng cậu đi. Như thế là cậu đã giúp tôi rồi
đấy! Đi nhanh lên nào!_Vừa nói cô vừa đẩy cậu ta ra cửa, sau đó không
đợi cậu ta kịp phản ứng gì đã đem cửa phòng mình khoá lại rồi nhanh
chóng thay trang phục, leo cửa sổ ra ngoài như lần trước.
Khi Na quay trở về đã là gần một giờ sáng. Cả căn phòng chìm ngập trong
bóng tối, bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động. Cô mệt mỏi leo luôn lên giường, giày cũng không tháo mà trực tiếp đá thẳng lên không trung cho
nó muốn rơi vào đâu thì rơi, xong rồi thì kéo chăn lên và ngủ. Cứ thế cô ngủ một giấc thật say đến sáng, khi chuông báo thức đánh cô mới không
tình nguyện thò tay tắt đi, lúc này mới cảm thấy có gì không đúng! Hình
như có “cái gì đó” đang gác lên người cô, eo cũng bị “cái gì đó” ôm lấy, bên cạnh hình như có tiếng thở của người khác. Từng hơi thở ấm nóng cứ
thế phả vào gáy cô một cách đều đặn. Đừng có nói là…Cô từ từ xoay người
lại và...đúng như cô đoán: Phan Vũ đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh cô,
đáng yêu như một đứa trẻ nhỏ. Tại sao cậu ta lại ở đây nhỉ?
-Phan Vũ! Tỉnh giậy mau!_Na dùng tay tát nhẹ vào má cậu ta mấy cái.
-Ưm…ư.ưm…_Cậu ta nhăn mày lại, rên mấy tiếng rồi…ôm cô chặt hơn và…ngủ tiếp, lúc này mày mới giãn gian một chút.
-Ui trời ơi!_Na kêu lên một cách đầy khó chịu. (Bị ôm chặt như thế không khó chịu sao được!)_CẬU CÓ GIẬY KHÔNG THÌ BẢO!
-Cái gì thế?_Cậu ta uể oải hỏi với giọng ngái ngủ, mắt vẫn chưa chịu mở ra.
-Mở mắt ra nhanh! Cậu mau mở mắc ra nhìn xem mình đang làm gì đây?
-Thì đang ngủ mà!_Mắt vẫn còn nhắm.
-Ngủ? Đúng rồi! Cậu đang ngủ NHƯNG LÀ ĐANG NGỦ TRÊN GIƯỜNG CỦA TÔI ĐẤY! GIẢI THÍCH CHO TÔI XEM NÀO!
-Thì tối qua tôi…_Nói đến