Polaroid
Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322973

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

vẻ chạy đi mua, sau đó chạy đến

lớp của cô nữa. Tóm lại là tâm tình rất thoải mái, trên môi lúc nào cũng phảng phất nét cười nha, khác hẳn với Phan Vũ của thường ngày!

-Này! Anh tránh sang một bên đi._Vũ lên tiếng đề nghị khi có người đứng chặn trước mặt không cho cậu vào bên trong.

-Tại sao tôi phải làm thế?_La Phong khinh khỉnh đáp lại, như thể không coi

người phía trước ra gì cả. Trong lòng thì không ngừng **** mắng: “Đúng

là không biết xấu hổ, còn dám đến tận đậy tìm cô ta. Coi mình là cái gì

chứ hả?” (Tất nhiên chẳng coi anh ra gì rồi! Anh đâu có là cái gì của

người ta đâu chứ!)

-Hôm nay tôi đang vui, không thèm tính sổ với anh! Tránh ra xem nào!_Vừa nói cậu ta vừa gạt Phong sang một bên, tính đi vào trong nhưng lại bị hắn

lôi lại._Anh muốn gì đây?_Cậu ta nhìn thẳng vào hắn mà khiêu chiến.

-Ai cho phép mà cậu đã tự ý đi vào hả?_Hắn cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn cậu ta đầy thách thức.

-Cần gì ai cho phép! Tôi thích là tôi vào, có sao không?

Hắn nhếch môi cười chế diễu, đang định nói gì thì có tiếng nói chen vào:

-Cậu đến đây làm gì?_Lê Na từ trong đi ra, không quan tâm đến những thứ khác mà trực tiếp hỏi Vũ.

-Cô đây rồi!_Phan Vũ lập tức mỉm cười, cầm tay cô lôi đi_Tôi đưa cô đi chỗ này!

-Khoan đã!_La Phong ở phía sau cũng nhanh chóng chộp được cánh tay còn lại của cô mà giữa lại, thanh âm phát ra lạnh thấu xương, thoang thoảng có mùi

giấm chua nữa. (ghen rồi, ghen rồi kìa)

-Anh lại muốn gì nữa? Buông bàn tay thối của anh ra đi!_Vũ bắt đầu cau có,

vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm bàn tay của hắn đang giữa cánh tay Na.

-Cậu dám nói lại không?_Máu hắn đang dồn dần lên mặt, đôi mắt trừng lớn trông rất đáng sợ nha!

-Tôi nói…_Cậu ta còn chưa nói hết đã nghe có người bên cạnh lên tiếng.

-Nếu hai người muốn cãi nhau thì làm ơn buông tôi ra rồi làm gì thì làm. Như thế này tôi không cảm thấy vui vẻ gì đâu!_Na nhàn nhạt mở miệng, trên

mặt không nhìn ra cảm xúc gì cả. Thật không biết cô đang nghĩ gì nữa!

-Nghe thấy chưa? Nói anh buông tay ra đó!_Vũ tự đắc lên mặt, trong lòng không ngừng cười thầm.

-Tôi thấy nói cậu thì đúng hơn!_Phong cố nén giận, làm ra vẻ không có gì mà nói.

-Cô ta là “của” tôi. Anh nên mau chóng đem bàn tay thối của anh ra đi!

-Cậu muốn chết hả?_Phong bắt đầu mất kiềm chế, một tay vẫn nắm chặt Na, một tay siết chặt nắm đâm đưa lên.

-Anh nghĩ tôi sợ anh sao?_Vũ nhìn hắn, nhếch mép nghênh chiến, cũng ra sức kéo Na về phía mình.

Cô ở giữa cơ hồ không thể thoát ra được, sắc mặt lúc này đã có chút thay

đổi, mày khẽ nhíu lại, giọng nói không khác trước là mấy thản nhiên nói:

-Tôi không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Hai người đồng loạt thả tay ra

cho tôi đi!_Vừa nói cô vừa dùng sức thoát khỏi hai “gọng kìm” kia. Thấy

cô như thế, bọn họ cũng không cố chấp nữa, từ từ thả tay ra. Ai ngờ vừa

rời được một chút thì Phan Vũ lại nổi hứng nắm lại, rất nhanh kéo cô về

bên mình, tay rất tự nhiên mà vòng qua vai cô, làm cho “ai kia” tức lộn

ruột, núi lửa nổ cái “đùng” xông vào đấm một phát vào miệng cậu ta,

thuận thế kéo Na ra ngoài. Thế là hai tên đó khai chiến, đánh nhau không kiêng nể gì hết, cứ anh một chưởng, tôi một đạp mà tấn công đối phương. Những người xung quanh cũng thật là có “nhân tính” nha! Nam sinh tuy

không cổ vũ hò reo nhưng cũng cười thầm đầy một bụng, vì hai tên này mà

đám con gái bỏ rơi họ, bây giờ để hai tên này đánh nhau sứt đầu mẻ trán, bọn họ không xúm vào đánh cùng, ở ngoài nhìn mà không can đã là tốt lắm rồi. Còn đám nữ sinh thì sợ hãi đứng dạt một bên, lấy tay che miệng

nhưng lại liên tục hét lên thất thanh, sợ bị vạ lây nhưng vẫn muốn biết

diễn biến. Kết lại một câu là chẳng ai làm gì cả, cứ để mặc cho hai tên

đó vật lộn, sau một hồi cũng kiệt sức, ngã ngửa trên mặt đất mà thở dốc, ấy thế mà vẫn còn trừng mắt “bắn nhau”. Lê Na nãy giờ ngồi một bên nhẫn nại chờ đợi, thấy vậy liền bước đến, không nói nửa lời sách Phan Vũ đến phòng y tế, còn với La Phong thì…liếc mắt một cái cũng không có. Bởi

với cô, hắn ngoài là người ngồi cùng bàn thì bất cứ quan hệ gì cũng

không phải.

Tại phòng y tế trường, Phan Vũ ngoan ngoãn ngồi trên giường cho Lê Na bôi

thuốc, trên mặt không những không tỏ ra đau đớn mà ngược lại còn rất

vui nha. Vì sao hả? Nhìn sang chiếc giường đối diện thì biết liền! Bên

đó, La Phong đang được một đám nữ sinh “chăm sóc tật tình”, thế nhưng

nét mặt lại vô cùng khó coi. Hắn càng như thế Vũ lại càng thích, liên

lục nhìn sang bằng ánh mắt chiến thắng, cười tươi ơi là tươi. Phong càng lộn ruột hơn, thẳng tay hất cô gái đang cầm bông sát trùng cho mình ra

xa. Đáng lẽ cô ta không ngã đâu, chẳng qua cô ta chính là một trong số

những người bắt nạt Na hôm qua nên cô thuận thế duỗi chân ra một chút,

cho cô ta vấp phải, thế là…lăn đùng ra đất. Mặc dù các anh em đã giúp cô xử lí bọn họ, lựa lúc họ đi ngoài đường mà dồn vào một góc, dở trò trọc gẹo doạ cho phát khóc rồi nhưng chính tay trả thù so với để người khác

làm thay dù sao vẫn có cảm giác tốt hơn rất nhiều mà!

Sau khi giúp Phan Vũ xử lí xong vết thương, Lê Na sách túi đựng bô