XtGem Forum catalog
Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322955

Bình chọn: 10.00/10/295 lượt.

được rồi đấy!

-Vậy nếu tôi không tránh thì sao?_Không một chút gì gọi là sợ sệt, cô hướng đám người phía trước tò mò.

-Muốn nếm thử trước không?_Cô D liếc nhìn Na rồi hướng bọn người bên cạnh ra dấu sau đó lui về phía sau hai bước.

Thế là chưa đầy năm giây sau cả đám người đó xúm lại “dạy dỗ” Lê Na “đáng

thương” của chúng ta một cách nhiệt tình hết chỗ chê. Nhưng ông trời

đúng là có mắt nha! Sauk hi nhận được tin nhắn của Na, Phan Vũ liền gọi

lại cho cô nhưng không thấy ai bắt máy. Đứng chờ ở cổng trường một lát,

trong lòng rấy lên cảm giác không yên, cậu ta quyết định quay vào trường tìm cô. Sau một hồi tìm kiếm không thấy, lại đột nhiên phát hiện tiếng

động phía sau trường, cậu ta nhanh chóng chạy đến. Một dáng người quen

thuộc đang bị bủa vậy bởi năm, sáu nữ sinh khác.

“Bọn người này thật là to gan! Giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt nạt người

của Phan Vũ này. (ôsin chuyên dùng với người của mình chắc cũng được coi là một nhỉ) Đúng là không coi air a gì cả!”

Thấy từ xa có bóng người đang hùng hùng hổ hổ tiến đến, lại nhận ra là Phan

Vũ, mấy nàng mới vừa rồi còn rất hung hăng liền ngừng tay, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, hiền dịu vốn có (giả tạo…giả tạo thế không biết!)

nhìn người đang bước đến mà mỉm cười săn đón.

-Anh Vũ! Sao giờ này anh chưa về? Lại còn ra chỗ này làm gì?_Cô D cười lả giả đến gần cậu ta, nũng na nũng nịu lên tiếng.

-Tìm người!_Phan Vũ dùng thanh âm lạnh lẽo, hướng đám người trước mặt đang che che dấu dấu cái gì phía sau mà nói.

-Vậy ạ? Anh tìm ai thế?_Cô ta bắt đầu hoảng loạn, mồ hôn rịn ra ướt chán.

-Lê Na!_Ánh mắt cậu ta vẫn nguyên vị trí không rời đi nửa phân.

-L.ê…N.a..ạ? Em…không có…biết!_Đến lúc này cô ta vẫn không chịu nhận, lắp bắp nói dối một cách không trôi chảy.

-Là tôi đây này!_Lúc này, Lê Na từ sau lưng đám người kia dơ tay lên vẫy gọi.

Cả đám nữ sinh đồng loại run rẩy, chạm chạp tránh sang một bên. Phan Vũ từ từ tiến lại, ngồi xổm xuống trước mặt Lê Na-đang ngồi trên mặt đất,

lướt mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi quay lại trừng mắt nhìn những người kia.

-Chuyện này là như thế nào?_Không ai dám lên tiếng, chỉ sợ sơ xuất nói sai mà

mang hoạ vào thân._Các người không chịu nói có phải không?_Thanh âm trầm thấp chứa đầy nguy hiểm thoát ra, cậu ta vừa đứng lên chuẩn bị có hành

động thì một bàn tay đưa lên kéo lại.

-Không có gì đâu! Chỉ là trao đổi chút chuyện ấy mà! Cũng muộn rồi, chúng ta

về nhà thôi!_Na vừa nói vừa bám tay Vũ đứng lên, lướt qua đám người đang run lẩy bẩy kia một cái rồi kéo tay Vũ bước đi, bỏ lại phía sau những

ánh mắt căm ghét, bất mãn tràn đầy ghen tị.

--------------

-Bọn họ đánh cô đúng không?_Trên đường về, Phan Vũ không nhịn được, lên tiếng.

-Không có!_Cô đáp lại một cách “cho có lệ”.

-Còn dấu tôi, bị sước mặt rồi này!_Vừa nói cậu ta vừa đưa tay lên chạm vào má cô.

-Ui…da!_Cô khẽ kêu lên, vội gạt tay cậu ta ra, đem tay mình che kín vết thương._Không sao đâu. Cậu đừng bận tâm!

-Cô xem tôi là người ngoài sao?

-Đúng! Dù sao thì giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ chủ-người làm thuê. Tôi

không có phúc phận được nhận sự quan tâm của cậu đâu!_Đúng lúc này xe

chở họ đã về đến nhà, cô mở cửa xuống trước, không hay biết người phía

sau sắc mặt đã trở nên u ám từ lúc nào.

Cô nhanh chóng đi lên phòng, khoá trái cửa, lôi điện thoại ra, nhấn một

dãy số rồi gọi đi. Chuông đổ một lát liền có người bắt máy.

-Em muốn dạy dỗ đám người đó thế nào?_Bên kia truyền đến một giọng nam.

-Doạ cho một trận nhưng đừng quá là được!_Cô nhanh chóng phân phó.

-Ok! Rất nhanh sẽ báo lại cho em biết!

-Được rồi! Bye anh!_Cô cúp máy, khoé môi dương lên không nhìn ra cảm xúc gì.

“Chuyện này không thể trách tôi được. Là các người đụng đến tôi thôi!”

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, cô thoát khỏi suy nghĩ dang dở, bước ra mở cửa.

-Tìm tôi có gì không?_Cô nhìn người trước mặt, thoáng chút ngạc nhiên hỏi.

Phan Vũ không nói gì, ôm hộp đựng thuốc kéo cô vào phòng. Chưa để cô kịp có

phản ứng đã ấn cô ngồi xuống giường, mở hộp, đem thuốc sát trùng lau lên vết sước trên mặt cô, sau đó dùng băng gạc dán vào. Tất cả được cậu ta

làm thuần thục, nhanh gọn chỉ trong mấy phút đồng hồ khiến cô không khỏi hoài nghi:

-Cậu hay làm mấy loại chuyện này đúng không?

-Trước đây thường xuyên đáng nhau! Đều là tự tôi xử lí vết thương._Cậu ta bình thản đáp, cứ như là đang nói chuyện không lien quan đến mình vậy.

Nhìn cậu ta như thế, trong lòng Na ít nhiều cũng đoán được vài phần. Có lẽ

cậu ta không được quan tâm chu đoá, dần dần trở nên cô đơn nhưng cũng

rất muốn có người cùng chia sẻ. Chẳng qua là chưa tìm thấy mà thôi!

-Cảm ơn!_Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

-Không cần khách khí như thế! Thôi cô nghỉ ngơi đi rồi lát xuống ăn cơm, tôi về phòng đây!_Vũ cười nhạt, đứng dậy ra ngoài.

Bữa ăn hôm nay có phần thịnh soạn hơn so với thường ngày vì ông chủ mới đi

công tác về. Lê Na bước xuống cầu thang, tính đi đến cùng đám người giúp việc ăn tối thì bị Phan Vũ gọi lại, nhất quyết bắt cô ngồi cùng cậu ta. Giờ phút “hai cha-con” gặp nhau, “cha cô” thoáng ngẩn người, nhìn cô