Snack's 1967
Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 7.00/10/304 lượt.

thì khác, nếu là

ta, ta sẽ lựa chọn để một gã đàn ông khác giải độc cho nàng, bởi vì, với ta, cuộc

sống quan trọng hơn.”

Tôi xụi lơ ngã ngồi dưới đất, sự thật như tấm gương, cuối

cùng đã rõ ràng.

“Anh nói rõ cho tôi…” Nói cho tôi biết, mọi chuyện không phải

là sự thật!

“Tình suy độc chỉ có một cách giải duy nhất, là thông qua ân

ái giữa nam nữ, đem độc trên người nàng dẫn qua người hắn, cũng có nghĩa là, mười

ngày sau, hắn sẽ phát độc.”

“Không thể nào, không thể nào! Không thể nào! Anh ấy không

có. . .Bệnh gì.” Tôi không tin, tuyệt đối không!

“Tình suy độc chỉ có ảnh hưởng với dung mạo nữ tử, ở trên

người nam tử không có biểu hiện gì.” Anh ta tàn nhẫn đánh vỡ tia hy vọng cuối

cùng của tôi.

“Xin lỗi, không thể tiếp.” Tôi thất thần, trống rỗng đứng

lên, mờ mịt đi ra ngoài.

“Vân. . . . . Vân. . . . Anh ở đâu. . . .” Tôi kéo quản gia

Lưu, “Vương gia, tôi tìm Vương gia, anh ấy ở đâu?”

Anh ở đâu? Nói cho tôi, tất cả chỉ là lời nói dối của Hiên

Viên Vũ.

“Vương gia. . . Vương gia. . . .” Quản gia Lưu ấp úng.

“Nói!” Tôi trừng mắt, tôi nghĩ, đây là lần đầu tiên trong lời

tôi giận dữ đến như vậy, “Đừng nhiều lời vô nghĩa! Anh ấy ở đâu? !”

Không đợi ông trả lời, tôi lại lập tức dồn hy vọng vào ông,

“Quản gia Lưu, ngày ấy ông cũng ở đó, anh ấy sẽ không sao, đúng không?”

Ánh mắt bi thương của quản gia Lưu làm cho tôi tuyệt vọng

cùng cực.

Quản gia Lưu nhắm mắt, nước mắt từ mắt ông từng giọt rơi xuống,

dường như đang hạ quyết tâm, ông quỳ xuống, “Trời vừa sáng, Vương gia đã lên đường

đi Thiên Sơn tìm sư phụ người.”

Thiên Sơn? Đúng, sư phụ của anh là cao nhân trong truyền

thuyết, nhất định sẽ có cách!

“Anh ấy nói, khi nào anh ấy trở về?” Hy vọng loé lên trong mắt

tôi.

Ông càng tỏ vẻ bi thương, “Nô tài nghĩ Vương gia sẽ không trở

lại, lần này người đi Thiên Sơn, đã có dự định thay phúc tấn. Vương gia để lại

một bức thư cho phúc tấn, người dặn nô tài hai ngày sau giao cho phúc tấn.”

Nhìn tay quản gia Lưu run run đưa vào ống tay áo lấy thư,

run rẩy đưa tôi…

Tôi không dám nhận. . . . . Không dám nhìn. . . . .

Anh muốn nói gì? Vì sao không nói trước mặt tôi?

Tất cả chỉ là lừa dối, chỉ là một giấc mơ, tôi chỉ nằm mơ mà

thôi…



“Bảo Bảo, mười ngày trước, ta nhận được thư của sư phụ, người

nói người tìm được đá ngọc Long Phượng hiếm thấy, có thể đưa nàng về thời nàng

sống. Dù sao, nàng cũng không phải là người ở thời đại này, vẫn nên trở về đi.

Ta sẽ lên núi trước, tìm được sư phụ rồi, sẽ xin sư phụ xuống núi đưa nàng trở

về.

Đừng nhớ, ta không muốn gặp nhau lúc chia lìa tàn khốc, cho

nên, ta sẽ không xuống núi.

Hy vọng nàng trở về thời đại của nàng có thể tìm được tình

yêu.

Ta sẽ luôn chúc phúc cho nàng.”

Tôi cắn môi, cắn ra máu cũng không tự biết.

Nếu không gặp Hiên Viên Vũ, có phải tôi cứ ngây ngốc như vậy

mà bị sư phụ anh dẫn đi? ! Hoặc là tìm anh, tìm không được, cuối cùng tâm nát

thành tro trở lại thời hiện đại?

Anh thay tôi sắp đặt mọi đường lui, bởi vì anh biết anh… .

“Tôi không tin trên đời này không có thuốc giải!” Tôi lạnh

lùng nói, “Hạn cho các người trong một canh giờ, giúp tôi chuẩn bị mấy món đồ!

Mang tôi đi gặp Tô Huyễn Nhi!”

… .

Vẫn là thư phòng, chỉ khác ở chỗ, người lộ vẻ ngoan độc là

tôi.

Tô Huyễn Nhi quỳ gối cách hai thước, vết máu trên mặt, trên

người đã khô, cô ta cười đến đắc ý.

“Thế nào? Hôm nay Bảo cách cách xuất mã, chắc là đã sắp

thành quả phụ.”

Đối mặt với vẻ “thương xót” của cô ta, tôi lạnh lùng cười.

“Thuốc giải.” Tôi vươn tay.

“Ha ha ha ha, Bảo cách cách, ngươi thật là ngây thơ! Sao

ngươi không hỏi Hiên Viên Vũ đứng sau ngươi xem có thuốc giải không?”

Tôi tự động xem nhẹ ánh mắt bất đắc dĩ của Hiên Viên Vũ.

“Không đưa? Vậy đừng trách tôi.”

“Lại muốn dụng hình? Tô Huyễn Nhi ta chịu được! ! Nếu không

phải ta hận hai người các ngươi, các ngươi ai chết trước, với ta mà nói đã

không còn ý nghĩa, nếu không, ngươi nghĩ vì sao ta lại nói cho Tiêu Dao Vương

cách giải? ! Ha ha ha.”

Tôi lạnh lùng cười, vỗ vỗ tay, thản nhiên nói, “Quản gia

Lưu, đặt hai con chuột và rắn vào đũng quần cô ta.”

Tức khắc, tôi thành công nghe được một tiếng rít khí lạnh.



Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn hai con vật, chuột và rắn cắn

xé hạ thân cô ta, tiếng hét của cô ta còn thê lương hơn tiếng quỷ.

“Giữ người cô ta lại, không cho cô ta động đậy.” Tôi lạnh

lùng ra lệnh cho thị vệ.

Vài người thị vệ không đành lòng nhắm mắt lại.

” Bảo cách cách! Xin cô, xin cô tha cho tôi ta đi!” Chiêu

này thật sự dùng được, mới qua thời gian một nén hương cô ta đã không thể chịu

đựng thêm.

“Nói! Thuốc giải!” Lạnh lùng lặp lại.

“Thật sự. . . . . Á. . . . . Không có thuốc giải…” Cô ta gần

như hấp hối, hạ thân toàn là máu.

Giờ phút này, ngay cả mạch máu của tôi cũng là băng, nhiều

máu hơn nữa, với tôi mà nói cũng thế.

“Tôi không tin!” Tôi hừ lạnh, “Nhấc lên.”

Một ngăn tủ lớn được đưa vào.

Một tấm vải đen.

“Ấn đầu cô ta xuống, nếu không nói, bắt cô ta ăn một chút!”

Mấy thị vệ gan nhỏ đã bắt đầu nôn khan, ngay cả sắc mặt Hiên

Viên Vũ cũng thay đổi, anh ta dùn