
thất tín với nàng.
“Quốc
vương,quân đội viện trợ của ba nước láng giềng đã mai phục tại ba mặt Đông,
Nam, Bắc của Hán quân, đang chờ ngài chỉ thị” chủ soái Minh tướng quân tiến
lên hội báo, Tây Bằng Đinh Luân thu hồi thần trí ứng thanh, “Vất vả cho ngươi,
sau khi trận chiến dịch này đánh xong, đừng quên hảo hảo bồi thường tân thê tử
(ý chỉ em Hồng Hạnh ý)“
“Ha ha,
vâng!” Minh tướng quân chân chất cười, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tây Bằng
Đinh Luân lại đem Hồng Hạnh chính mình thầm mến nhiều năm gả cho hắn, tuy rằng
Hồng Hạnh là phải phụng mệnh gả đi vẫn còn đang cáu kỉnh, nhưng hắn tin tưởng
sẽ có một ngày hội dùng thiệt tình cảm động nàng.
Tây Bằng
Đinh Luân vỗ vỗ đầu vai, “Nay Thái Dương (bản convert để là Nhật Bản
nhưng ta thấy nó thật chuối củ và phi lí, bởi trong này rõ ràng là
đang nói tới láng giềng trên đất liền, mà Nhật Bản lại ở giữa biển
a???) vương tự mình nghênh chiến Tĩnh Huyền Phong, không có cờ hiệu của bổn
vương, tuyệt đối không thể tự tiện công kích “
Minh tướng
quân sửng sốt, này cùng chiến thuật lúc trước đột nhiên có biến, hắn không khỏi
nghi hoặc nói, “Ngài là quốc vương, tự mình ra chiến trận rất nguy hiểm, hơn nữa
ngài còn muốn chỉ huy toàn quân tác chiến, vẫn là nên để cho thuộc hạ…”
Tây Bằng
Đinh Luân giơ tay lên đánh gãy, “Bổn vương tâm ý đã quyết “
“Vâng!”
Minh tướng quân tuy có chút lo lắng, nhưng lời nói của quốc vương nhất định
phải phục tùng.
Tây Bằng
Đinh Luân thần sắc ngưng trọng dặn dò nói, “Chỉ cần bổn vương chưa hạ lệnh, cho
dù bổn vương có chết trận sa trường cũng không được hành động thiếu suy nghĩ
“
… Minh tướng
quân không biết vì sao ẩn ẩn cảm thấy Tây Bằng Đinh Luân một lòng muốn chết, hắn
gian nan hành đại lễ lĩnh mệnh, “… Vâng “
—— Thời
gian vừa đến, Tây Bằng Đinh Luân trầm trầm khí đi vào doanh trướng, Cổ Tiếu
Tiếu nghe được tiếng bước chân quen thuộc, ôm lấy rùa thần chạy ra đón, khẩn
cấp nói, “Có thể xuất phát chưa?”
Tây Bằng
Đinh Luân hữu khí vô lực ứng thanh, cũng cầm lên rùa thần, lấy ra một sợi
dây da cột vào mình rùa, sau đó lại giao cho Cổ Tiếu Tiếu “Ta giúp ngươi
buộc dây vào lão rùa thần, đừng để bị vó ngựa giẫm chết thì tốt hơn”
Cổ Tiếu
Tiếu cầm đầu dây da trên tay, nàng vì thử xem độ rắn chắc, nhất thời giống
như đang chơi con quay, chỉ thấy tinh quy đáng thương giương nanh múa vuốt bay
qua bay lại ở giữa không trung giãy dụa… Sau đó xác định không có sơ suất, cổ
tay giơ lên theo quán tính bắt được rùa thần, sau đó liền nghênh ngang dẫn
đầu hướng cửa doanh trướng đi đến… Tây Bằng Đinh Luân thuận khẩu khí, không khỏi
thay tinh quy đổ mồ hôi lạnh.
Tây Bằng
Đinh Luân đặt nàng ngồi lên lưng ngựa, nhưng tâm lại không đành lòng nói,
“Quy tinh chính là sẽ không kêu, nếu không sớm đã bị ngươi tra tấn đến ngày
ngày đều khóc “
“Phải
không? May mắn nó sẽ không kêu, hắc hắc…” Mà Cổ Tiếu Tiếu lại hoàn toàn
không lĩnh ngộ được dụng ý trong lời nói này.
Tây Bằng
Đinh Luân bất đắc dĩ cười, chớp mắt mâu quang ôn nhu hóa thành một đạo sát
khí, hắn giơ roi giục ngựa thẳng ra chiến trường, cùng lúc đó, Tây Long binh đứng
hai bên một loạt quỳ xuống hô vang khẩu hiệu bừng bừng khí thế —— chúc quốc
vương chiến thắng trở về.
※ ※
Tĩnh Huyền
Phong một thân chiến giáp, cầm đao cưỡi ngựa dẫn đầu tới gần biên giới Tây
Long quốc , đứng lặng sừng sững ở trước vạn mã ngàn quân như Thái Sơn trước
biển, hắn sau lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay một bá vương đao chói lọi, từ
trên cao nhìn xuống, khí phách ngập trời ——
—— đợi
đến khi thân ảnh kiều nhỏ bình yên vô sự rơi vào đáy mắt, Tĩnh Huyền Phong giơ
lên bá vương đao ý bảo tam quân yên lặng, khóe miệng không khỏi giơ lên một
chút an tâm tươi cười.
Cổ Tiếu
Tiếu cố nhoi về phía trước, lòng nóng như lửa đốt giật nhẹ cổ tay Tây Bằng
Đinh Luân, “Nhìn thấy bóng dáng Tĩnh Huyền Phong chưa?”
Tây Bằng
Đinh Luân chi tiết trả lời, “Ngay ở phía trước cách chừng trăm thước “
Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe trăm thước, vươn một bàn tay mừng rỡ chào hỏi, “Tĩnh Huyền
Phong! Ta ở đây! Nhìn thấy ta thì trả lời một tiếng “
Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, chỉ là trong giọng nói có chút lo
lắng, trái ngược hẳn với trạng thái phong trần mệt mỏi của mình, hắn
không khỏi sang sảng cười, “Tiểu manh nhi, có nhớ bổn vương không?”
Cổ Tiếu
Tiếu giơ lên một chút cười ngọt ngào, kích động không thôi lớn tiếng trả lời,
“Nhớ ngươi muốn chết, ngươi có hay không nhớ ta nha?”
Tĩnh Huyền
Phong giống như hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Tây Bằng Đinh Luân, cười
cợt nói, “Bổn vương vội vàng ứng chiến, nào có thời gian nhớ ngươi “
“Ngươi
ngươi ngươi! Cư nhiên không nhớ ta? Ô ô, uổng công ta nhớ ngươi đến ăn
không ngon…” Cổ Tiếu Tiếu lớn tiếng giả khóc.
Tĩnh Huyền
Phong khóe miệng khẽ nhếch, tiểumanh nhi sắc mặt hảo như vậy, hắn thấy thế
nào cũng không giống cuộc sống hàng ngày bị khó d