
ễ a.
“… Đợi Trấn
Nam Vương phi trở lại bên cạnh ngươi, hai người hàn huyên cũng không muộn” Tây
Bằng Đinh Luân không muốn bản thân phải chịu đả kích tới máu chảy đầm đìa,
thản nhiên nhắc nhở ý bảo hai người nên nhìn rõ thế cục ngay tại giờ phút
này.
Tĩnh Huyền
Phong thu liễm ý cười, mâu trung lạnh lùng, chất vấn nói, “Bổn vương ngay lúc
này liền đứng ở trước mặt ngươi, còn không mau thả người? !”
Tây Bằng Đinh
Luân đối khiêu khích của hắn chỉ cười trừ, đem Cổ Tiếu Tiếu thả xuống ngựa,
nhẹ giọng dặn dò nói, “Cứ đi về phía trước đi, đại khái đi được khoảng hai
mươi bước sẽ có một tảng đá lớn, chính mình cẩn thận một chút “
Cổ Tiếu
Tiếu ngẩn ra, Tây Bằng Đinh Luân khi đối mặt Tĩnh Huyền Phong nói năng lỗ
mãng, nhưng lại vẫn dặn dò mình cẩn thận kẻo ngã, nàng không khỏi trong
lòng nổi lên một tia ấmáp, ôm ấp rùa thần ngẩng đầu, lời nói phát ra từ
nội tâm, “Cám ơn ngươi Tây Bằng Đinh Luân, ta nghĩ, ai gả cho ngươi nam nhân cẩn
thận như vậy thật sự là phúc khí, tái kiến, ta hy vọng hai ngươi ai cũng sẽ
không bị thương, tin tưởng lời nói của ta, đây là ta thiệt tình thành ý chúc
phúc…” Nói xong, nàng thật cẩn thận dò bước chân đi trước…
Tây Bằng
Đinh Luân chất phác một cái chớp mắt, nhìn chăm chú bóng dáng thong thả của
nàng… Nhất thời nhảy xuống ngựa, “Đợi chút!”
“Làm sao vậy?”
Cổ Tiếu Tiếu dừng chân ngoái đầu nhìn lại, Tây Bằng Đinh Luân đi lên trước
hai ba bước… Trầm trầm khí mặc nói, “Nếu bổn vương chết ở dưới đao Tĩnh Huyền
Phong, ngươi…có một tia khổ sở nào không?”
Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng cứng đờ, ngưng trọng nói, “Hội khổ sở, từ khi ta đi vào đại
niên kỉ xa lạ này, thiệt tình đối đãi tốt với ta chỉ có hai người, là Tĩnh
Huyền Phong cùng ngươi, kỳ thật ta rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu, nhưng lập
trường bất đồng không có biện pháp…” Nàng kiễng chân chủ động ôm bả vai Tây Bằng
Đinh Luân, không để ý Tĩnh Huyền Phong đangnổi trận lôi đình hò hét (đố phu
=))), còn thật sự nói, “Lời này có thể bị cho là quá ngây thơ, nhưng, nếu
còn kịp đình chỉ trận chiến tranh này, ta tự đáy lòng sẽ cảm tạ ngươi “
Tây Bằng
Đinh Luân có chút kìm lòng không đậu, ôm lại thắt lưng của nàng, chậm rãi
nhắm lại hai tròng mắt, tựa hồ đắm chìm ở trong vô hạn ấm áp… Ngưng chiến có
lẽ sẽ làm trời đất cảm động , nhưng hắn lại thủy chung không thể cảm động
được lòng của nàng.
Tĩnh Huyền
Phong nổi trận lôi đình hét lớn một tiếng, “Cổ Tiếu Tiếu ! Bổn vương đếm tới
ba! Ngươi nếu không lại đây thì đừng bao giờ lại đây nữa !”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật tức khắc buông Tây Bằng Đinh Luân ra, vừa đi
vừa không kiên nhẫn hồi đáp, “Đến đây a, ta làm còn không phải vì đại cục sao,
lòng tốt không được báo đáp!”
“Ngươi!
Ngươi ở trước mặt bổn vương dám ôm Tây Bằng Đinh Luân lại còn nói vì lấy đại
cục làm trọng? !”
Cổ Tiếu
Tiếu lười cùng hắn giải thích, nàng đi được vài bước lại cảm thấy trên cổ có
gì đó nặng trịch lúc ẩn lúc hiện, theo bản năng giơ tay sờ sờ… Không khỏi thả
chậm cước bộ, ý nghĩ có chút trì độn … Nàng nhớ rõ vòng cổ này chính là ——
vĩnh hằng chi tâm.
… Mà Tây Bằng
Đinh Luân cũng không quay đầu lại quay ngựa đi thẳng… Hắn không có năng lực
lấy được tình yêu của Cổ Tiếu Tiếu , chỉ có thể đem chân tình của chính
mình yên lặng ở lại bên người nàng.
Cổ Tiếu
Tiếu cảm thấy trên mặt có chút chất lỏng ướt át chảy xuống… Nàng chất phác
lau đi nước mắt, vì sao hội khóc đâu, nàng tựa hồ một chút đều không hiểu,
chính là trong lòng không hiểu nên lại càng khó chịu, giống như một lão bằng
hữu đang cùng mình nói lời từ biệt, thân ảnh càng ngày càng xa…
Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng rơi lệ đầy mặt chậm rãi tới gần, trong lòng lại càng không rõ
là tư vị gì, hắn mỗi ngày mỗi đêm thao thức đều vì nữ nhân ở trước mắt,
thậm chí không sợ chết mà đích thân rachiến trường, thế nhưng nàng lại cùng
địch nhân ôm cáo biệt? … Ở trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng của
chính mình trở nên vô giá trị.
Hắn không
khỏi mùi thuốc súng(ý là ghen ạ) mười phần tức giận trừng mắt nhìn Tây Bằng
Đinh Luân, nữ nhân của Tĩnh Huyền Phong cũng dám nhớ thương, chết bao nhiêu
cũng không đủ.
Tây Bằng
Đinh Luân mặt không chút thay đổi đáp lễ Tĩnh Huyền Phong… Hảo hảo quý trọng nữ
nhân này đi, đừng để cho chính mình cảm thấy hối hận.
Hai người bốn
mắt chạm vào nhau tóe ra ánh lửa, binh khí cầm trong tay giật giật như nóng
lòng muốn thử sức, tựa hồ chỉ đợi Cổ Tiếu Tiếu đi vào địa phận an toàn ——
Cổ Tiếu
Tiếu vừa khóc vừa đi, đã quên Tây Bằng Đinh Luân vừa nhắc nhở phía trước
có tảng đá… Nàng kinh hô một tiếng té ngã trên đất, nhất thời ăn đau ngồi dưới
đất nhu nhu đầu gối, nhất thời cảm thấy một mảng ướt sũng máu, nàng biết bị
thương… Vừa muốn cố gắng bò dậy, lại cảm thấy có tiếng bước chân từ hai
phía chạy lại gần mình, một trái một phải đồng thời kéo cánh tay
nàng.
Tĩnh Huyền
Phong cùng Tây Bằ