
dám thương thấu tâm của ta , ngươi chết đi, cút nhanh xuống địa
phủ đi, ta cũng sẽ không sống thủ tiết cho ngươi, người mù cũng sẽ ra tường,
đi tìm một cái lại đi một cái nam nhân khác…”
“Ngươi dám!” Tĩnh Huyền Phong không cần nghĩ ngợi giận dữ
hét, đột nhiên mở mắt ra, cư nhiên thấy Cổ Tiếu Tiếu ngay tại bên giường… Cổ
Tiếu Tiếu nhất thời ngây ra như phỗng đình trệ bất động, mừng rỡ ngồi dậy gục
vào ngực Tĩnh Huyền Phong trong, phấn khởi tới hồ ngôn loạn ngữ hô to,
“Ngươi nguyên lai không chết a, ô ô… Hại ta chảy nhiều nước mắt như vậy … Ô ô…
Không có chuyện gì làm hay sao mà giả chết… Thực không phải chết… Ô ô…”
“…” Tĩnh Huyền Phong không rõ mọi chuyện cho nên ngẩn
người trong chốc lát, tay lại đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, trăm mối
cảm xúc ngổn ngang vừa định nói ra, nhưng ngón tay vừa đụng tới lưng áo
nàng, Tĩnh Huyền Phong mày nhăn lại thành một đoàn xem xét nàng, chất vấn
nói, “Thân là Trấn Nam Vương phi, ngươi cư nhiên xích lỏa thân thể chạy khắp
nơi? !”
“…” Cổ Tiếu Tiếu nghe vậy khóe miệng run rẩy, nàng
vùng ra đứng dậy cầm lấy mép váy, cả giận nói, “Đây là cái gì, đây là cái
gì? Nói hươu nói vượn cũng phải có điểm căn cứ chứ? ! Vốn ngươi không chết ta
còn rất cao hứng, lúc này thà rằng ngươi cứ nằm đó luôn đi! Ta mặc cái gì
kệ ta? Tâm can tỳ phế đau như đao cắt liền đổi lấy một câu lõa thể chạy đi
đâu của ngươi? Ngươi…” Không đợi Cổ Tiếu Tiếu nói xong, Tĩnh Huyền Phong đột
nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, vòm ngực cực nóng giống như sắp hòa tan
nàng…
“Ngươi có thể bình an trở về, cho dù ta có chết thật , cũng
không sao cả” Tĩnh Huyền Phong có nhiều lời muốn nói cùng nàng lắm, nhưng giờ
phút này lại cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn gắt gao ôm nàng trong ngực
lâu thêm một chút, môi bất giác lại nở một nụ cười.
… Cổ Tiếu Tiếu vừa khóc vừa cười rúc vào trong lòng hắn, cọ
lại cọ, thật đúng là, còn sống thực tốt…
(thứ lỗi cho ta ko thể giải thích cái tiêu đề trắng
trợn này được, thực khiến người ta nhíu mày đỏ mặt a)
Bọn họ sau một phen đối thoại ngắn gọn , Tĩnh Huyền Phong biết
được Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng Hà đã đưa tiểu manh nhi hồi Vân
thành, tất nhiên sau đó cũng sẽ không có lời ngon tiếng ngọt Cổ Tiếu
Tiếu muốn nghe, càng không có kể lể trăm mối cảm xúc ngổn ngang đau khổ ly
biệt nhớ mong, thậm chí… Tĩnh Huyền Phong còn bắt nàng ngồi ở trên ghế tiến
hành công tác “Khảo vấn” có nề nếp. (công việc quen thuộc của 1 đố phu _
_”)
Cổ Tiếu Tiếu vẫn lo lắng chuyện sống chết của Tĩnh Huyền
Phong, lo lắng đến độ ngủ không yên ! Đương nhiên… ngồi trên lưng ngựa thực
xóc nảy vội vã chạy về, vấn đề này có thể xem nhẹ không kể đi nhưng… Nàng
đánh cái ngáp, dụi dụi mí mắt, ngả dần xuống cái bàn bên cạnh——
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng một bộ thái độ cà lơ phất phơ,
không khỏi trầm trầm khí, hắn chính là không yên tâm, mỗi khi mất đi nàng,
liền làm cuộc sống chính mình ngày ngày bất an, lòng nóng như lửa đốt, nhưng
nhìn lại người kia, hỏi mười câu ứng một tiếng, lại còn là khẩu khí không
kiên nhẫn chú ý.
“Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi trong mắt đến tột cùng có phu quân
là ta hay không?”
Cổ Tiếu Tiếu lại đánh một cái ngáp, lười nhác nói, “Ngươi
đương nhiên không ở trong mắt ta… Ta là người mù, ngươi đã quên sao?” Cổ Tiếu
Tiếu để lại nửa câu chưa nói, Tĩnh Huyền Phong tất nhiên là ở trong lòng
nàng , nhưng nhìn hắn xem, nàng dập đầu thỉnh cầu, ngày đêm kiêm trì chạy về
Vân thành là vì ai a? ! Vậy mà vừa gặp lại hắn chỉ lo chất vấn, nàng
cũng không thèm nói thật a.
Tĩnh Huyền Phong tức giận đến gân xanh nổi đầy trán, đột
nhiên chỉ ra cửa quát, “Ngươi nếu vì muốn chọc giận ta mới trở về, lập tức
thu dọn đồ mà đi đi!”
“Đi thì đi! Ngươi nghĩ rằng ta muốn ở đây với ngươi sao?”
Cổ Tiếu Tiếu rốt cục bị hắn chọc giận, nàng đứng lên quay về phía sau đi đến,
lại đột nhiên dừng lại, xoay người mắng, “Lang tâm cẩu phế!”
“Ngươi! …”
“Cầm thú không bằng!” Không chờ Tĩnh Huyền Phong nói xong,
Cổ Tiếu Tiếu lại xoay người mắng một câu, Tĩnh Huyền Phong tức giận đến vỗ
bàn đứng lên, Cổ Tiếu Tiếu cư nhiên không thèm chú ý đường đi, mỗi
một lần quay đầu lại mắng một câu, “Biến thái! … Ngu ngốc! … Thiểu năng! … Đần
độn! … Bất lực! … Ăn no mắng đầu bếp! … Qua sông đoạn cầu! … Bạo quân! …
Hitler! … Cầu ta trở về ta cũng không thèm trở lại ! Ngươi đừng cầu ta a, hừ!
——” Cổ Tiếu Tiếu nghĩ mình sắp ra tới cửa, liền nghe “Đông” ! —— Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời “Ngao” hét thảm một tiếng đập đầu vào cánh cửa ——
Tĩnh Huyền Phong vốn đang hối hận trong lúc giận dữ mà
lỡ lời, cúi đầu thầm nghĩ lí do thoái thác giữ nàng lại nhưng cũng không
làm mất uy nghiêm, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Cổ Tiếu Tiếu ôm trán ngồi
xổm cạnh cửa nức nở, hắn bắt lấy thời cơ vội vàng đi lên, ra vẻ bất đắc dĩ nói,
“Không muốn đi thì đừng đi, vì