The Soda Pop
Tôi Rất Nhớ Em

Tôi Rất Nhớ Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322415

Bình chọn: 8.5.00/10/241 lượt.

ng phòng cũng có thể nghe được tiếng họ nói chuyện bên ngoài. Thế nên từng câu từng chữ của bác sỹ đã lọt vào tai Chu Giai Ý: “Những chỗ sây sát khác không sao, chỉ có vết thương dưới ngón tay cái là phải tới bệnh viện lớn khâu lại…”

Hà Sùng đương nhiên cũng nghe thấy. Cậu có phần kinh ngạc, đang định quay đầu nhìn phản ứng của Chu Giai Ý đã thấy miệng cô méo xệch. Cậu vừa nhe răng cô đã bắt đầu khóc: “Cậu lại khóc cái gì?” Hà Sùng sợ nhất là khi cô khóc, nhìn điệu bộ này là biết ngay cô đã hết hồn vì tin phải tới bệnh viện khâu tay. Cậu chỉ biết luống cuống dỗ dành cô: “Khâu không có gì đáng sợ đâu, sẽ có thuốc tê, không đau chút nào cả… Này! Cậu đừng có khóc thật nhé! Đã mấy tuổi rồi!”

Chu Giai Ý chẳng nghe lọt tai, vẫn gào lên thảm thiết.

Mẹ cô đã lên tỉnh công tác, ở nhà cũng không có ai chăm sóc, đành phải gửi cô cho ông bà ngoại. Ông ngoại của Chu Giai Ý còn làm thầy giáo ở một trường trung học công lập nằm kế bên trường tiểu học của họ. Ngày thường người làm cơm cho Chu Giai Ý là bà ngoại cô. Khâu vết thương không phải chuyện nhỏ. Mẹ cô không thể về ngay lập tức, chỉ có thể gọi bà ngoại tới đưa cô đi bệnh viện.

Buổi chiều tan học Hà Sùng về nhà một mình. Lúc ăn cơm tối cậu nghe người giúp việc kể bà Chu gọi điện tới, nhờ cô ta mấy ngày này nấu thêm canh cho Chu Giai Ý. Bà Chu làm việc trên tỉnh rất bận rộn, không có thời gian rảnh để về với Chu Giai Ý: “Vừa hay bố mẹ cậu cũng bảo tôi nấu canh cho cậu uống.” Người giúp việc vừa nhìn Hà Sùng ăn cơm vừa cằn nhằn: “Thôi thì nấu luôn cả thể!”

Hà Sùng cúi đầu gẩy cơm trong bát, không lên tiếng. Từ nhỏ cậu đã không thích cô ta nhưng vẫn phải giữ phép tắc. Cho dù cậu rất ít khi cười nói với cô ta nhưng cũng không bao giờ đối chọi lại.

Ngày hôm sau, cậu và Chu Giai Ý cùng đi học, lúc đó mới nhìn thấy bàn tay bị băng vải trắng của cô.

“Vậy chẳng phải cậu không cần làm bài tập sao, được lợi rồi!” Hà Sùng tươi cười, ngó nhìn, nắm lấy tay cô xem trái xem phải: “Thế sao? Khâu có đau không?” Nhắc tới chuyện này là Chu Giai Ý lại tức giận. Cô phồng má, cái mặt đã tròn quay giờ càng tròn hơn: “Khâu không đau, nhưng lúc bôi thuốc tê thì đau chết đi được… Bác sỹ đó còn lật vết thương của mình ra, bôi đúng vào chỗ bị rách thịt!”. “Được rồi, được rồi! Cậu chịu khổ rồi, mình tới “hầu hạ” cậu uống sữa.” Ưu điểm lớn nhất của Hà Sùng chính là khi muốn nịnh ai thì cái miệng sẽ rất ngọt, khi muốn ai mất mặt thì lại ăn nói vô cùng bỉ ổi. Cậu đang muốn dỗ Chu Giai Ý mà, liền xé một lỗ nhỏ trên túi sữa cầm trong tay, cắm một ống mút vào đưa tới bên miệng cô, cười hì hì đợi cô uống.

Chu Giai Ý uống sữa. Hai người vừa đi tới trường học, cô vừa kể lại cho cậu nghe chuyện hôm qua tới bệnh viện. Giờ nhớ lại cô vẫn còn sợ hãi, mở to đôi mắt tròn xoe, chẳng biết đang hù dọa ai: “Bác sỹ nói, suýt nữa thì đứt sợi gân trong ngón tay cái. Nếu mà bị đứt thật thì ngón tay đó của mình thành tàn phế rồi.”

“Cậu may mắn rồi đấy.” Tâm trạng cậu rất tốt, vui vẻ nghe cô nói: “Lát nữa mình lại mời cậu ăn xiên gà nướng, được không?”

Chu Giai Ý trước giờ không bao giờ khách khí với cậu: “Mình muốn ăn xúc xích nướng.”

Hà Sùng vẫn còn cười tít mắt, nói gì cũng chịu: “Được! Cậu đừng có hờn dỗi với mình là được rồi.”

Cô lườm cậu. Cậu lại dí ống mút tới bên miệng cô, ép cô uống sữa.

“Khi nào tay cậu khỏi rồi, chúng ta sẽ cùng học nấu ăn.” Trong lúc đợi nướng xúc xích ở quán hàng rong bên lề đường, Hà Sùng bỗng nhiên đưa ra đề nghị ấy, còn không quên oán trách người giúp việc nhà cậu: “Mình không muốn người giúp việc đó làm nữa, phiền phức!”. “Tại sao vậy? Cô Lý tốt lắm mà.” Chu Giai Ý không kịp hiểu ý của cậu, còn tưởng vì không muốn người giúp việc đó nên cậu mới muốn tự học nấu ăn, thế thì còn kéo cô vào làm gì?

“Không phải cậu muốn cả đời này sống dựa vào mẹ cậu đấy chứ?” Hà Sùng quay đầu nhìn cô, cố ý thể hiện nét mặt kinh ngạc rất khoa trương. Cậu tiện tay nắm lấy tay phải của cô, chỉ chỉ, vẫn bộ mặt giả vờ tử tế mỗi lần trêu chọc cô: “Cậu nhìn xem! Lần này bị thương chẳng phải mẹ cậu cũng bận việc không về được đó sao? Sau này chúng ta đều phải sống tự lập, không học một số kỹ năng cơ bản, tới lúc đó sống thế nào?”

Xúc xích đã nướng xong, Hà Sùng đón lấy, phết đầy tương ớt cô thích rồi đưa cho cô. Chu Giai Ý không cầm. Chẳng biết cô đã cúi đầu xuống từ lúc nào, cắn chặt môi, nước mắt lại lại đong đầy.

“Mẹ nói bà sẽ không tái giá nữa.” Cô buồn bã nói: “Mẹ nói sau này sẽ sống với mình.”

“Bố mẹ mình còn chưa ly hôn, thế mà lúc thì muốn ở cùng người này, lát lại muốn ở cùng người kia.” Rốt cuộc cũng không còn đủ kiên nhẫn, Hà Sùng cầm tay trái cô, nhét xiên xúc xích vào tay cô, hoàn toàn không quan tâm dáng vẻ chuẩn bị khóc của cô, nói thẳng: “Chu Giai Ý! Lời của người lớn không thể tin được.”

Chu Giai Ý không lên tiếng. Họ cứ thế đi tới trường, dọc đường chẳng ai nói với ai câu nào nữa.

Hà Sùng vốn dĩ tưởng rằng ít nhất cô không nhịn được mà bật khóc, ai ngờ cả đường cô cứ cúi gằm, mím chặt môi, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Từ đó về sau, cậu rất ít khi nhìn thấy cô khóc.

**