
ểm xuất huyết lần nữa!
Buổi tối trước mười tám tuổi mất hồn thần bí của đại gia cuối cùng cũng không thành công, bỡi vì mỗi khi nghĩ đến tuồi mười tám kích động lòng người, máu mũi liền không hề nghi ngờ chảy không ngừng, thế nên không cách nào tiếp tục xảy ra một đêm tuyệt vời.
Đại gia chưa bao giờ thống hận cái mũi mình như lúc này, vì sao phải làm hỏng đại sự của đại gia vào thời điểm mấu chốt, nếu không vì nó chảy máu không ngừng, ông chủ Ngôn bây giờ sớm đã trở thành người của tôi, từ nay về sau anh ta sống là người của đại gia chết là ma của đại gia, *gào khóc*! Chuyện tốt đẹp cỡ nào a….đại gia gia quyết định thống hận cái mũi mình một vạn năm!!
Ông chủ Ngôn lo lắng cho tôi bất an đứng một đêm không ngủ dưới ký túc xá chờ đợi, lúc này đang ngủ say, hô hấp vững vàng mà có quy luật.
Tôi rón rén trèo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh anh ta, một tay chống đầu tỉ mỉ đánh giá ngủ quan ông chủ Ngôn đang ngủ say, nhẹ tay khẽ xoa mày tuấn lãng, tư thế có vẻ đặc biệt oai hùng bừng bừng phấn chấn, lông mi thật dài dày đặc thỉnh thoảng khẽ run, lần lượt đến mũi cao thẳng…
Rồi kết luận: ông chủ Ngôn thật là đẹp mắt, nhìn hoài không chán, ngàn nhìn vạn xem cũng thấy thật đẹp.
Nhẹ nhàng tiến vào trong ngực anh ta, nằm ở vòng eo cường tráng của anh ta, tôi ngáp một cái, hạnh phúc nghĩ: Thật ra như vậy cũng thật mất hồn…
Mãi đến lúc tỉnh lại đã là năm giờ chiều, mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, tôi sờ vị trí bên cạnh, trống không. Bỗng chốc mở to mắt, quá nhiên bên cạnh không một bóng người.
Ông chủ Ngôn đâu? Sao không thấy ông chủ Ngôn nữa…..chẳng lẽ là tôi đang nằm mơ, hơn nữa còn là tự mộng du đến khách sạn năm sao thuê phòng sao
Trong đầu lập tức hiện lên một---mất người lẫn tiền!
Trong lúc tôi đang rối rắm vô cùng, ông chủ Ngôn áo nón chỉnh tề bước đến trước phòng ngủ.
Sắc mặt của tôi lập tức đổi 180 độ, thật giống như bị táo bón đã lâu đột nhiên trong nháy mắt thông ruột vậy!
Tôi chợt từ trên giường nhảy phóng về phía ông chủ Ngôn, anh ta dang hai tay vững vàng đón được tôi.
Móc ở trên người anh ta, tôi ôm lấy cổ anh, tay chân quấn lấy eo anh, tôi bĩu môi: “Người ta muốn hôn hôn!”
Anh ta bất đắc dĩ chụt một cái lên môi tôi, tôi cũng chụt anh ta một tiếng vang dội, “Ông chủ Ngôn…” sự thật chứng minh đại gia không có nằm mơ cũng không có mộng du.
Anh ta nhíu mày, ý nói có chuyện gì.
Tôi cọ cọ vào cổ anh ta, ngượng ngùng nói: “Người ta muốn…”
“Hôn hôn?” anh ta hỏi.
Tôi ngượng ngùng lắc đầu.
“Vậy em muốn gì?”
“Người ta muốn----đi tiểu!”
Từ trong khách sạn đi ra tôi một đường nắm tay ông chủ Ngôn ríu rít, thường quay đầu nhìn bóng dáng anh tuấn của anh ta. Nghĩ đến ông chủ Ngôn vì tôi làm chuyện ngốc nghếch, trái tum rung động từng hồi cùng hạnh phúc ngọt ngào.
Ông chủ Ngôn cũng dung túng tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.
“Ông chủ Ngôn, chừng nào anh về thành phố S thế?”
“Không gấp, dù sao cũng đến đây, anh sẽ ở lại thành phố T một lúc.”
Nghe vậy tôi hứng phấn như lên thẳng thiên đường. oa!! Quá tuyệt vời! những ngày học quân sự kế tếp tôi phải chào hỏi Quý Tiểu Quang….học quân sự!! oa xấu hổ! tôi giật mình lập tức che mặt mơ hồ không rõ hỏi: “Em có đen hay không?” tuy rằng lúc huấn luyện cơ bản đại gia đều nhàn nhã trốn ở góc âm u, nhưng nhiều hay ít cũng có ánh mặt trời dữ-dội, tia tử ngoại cay-nghiệt lọt vào.
Ông chủ Ngôn dừng bước, có chút nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá tôi.
“Không nghiêm trọng.”
Tôi ủ rủ vỗ ngực liên tục giậm chân tại chỗ, ông chủ Ngôn thản nhiên nói:
“Yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em.”
Cả người tôi chấn động, lời an ủi của ông chủ Ngôn chẳng những không khiến tôi an tâm, ngược lại còn khiến tôi lo lắng một trận. ghét bỏ…..ông chủ Ngôn cư nhiên dùng từ nghiêm trọng như ghét bỏ!! tôi đen cỡ nào vậy a!!!
Lúc này một bà mẹ dắt đứa bé trai đi ngang qua bên người, tôi bỗng dưng nhớ đến chuyện Kỷ Hiểu Lan cầu xin đại gia!
Tôi lập tức vỗ mạnh đùi: “Thiếu chút quên còn chuyện này!”
Ông chủ Ngôn khẽ nhíu mày, không rõ vì sao tốc độ biến sắc mặt của tôi nhanh như vậy.
Hạ tầm mắt vắng lặng, tôi yếu ớt mở miệng: “Ông chủ Ngôn….”
“Sao vậy?”
“Hôm qua Kỷ Hiểu Lan đến tìm em…”
Phút chốc anh ta cầm chăt tay tôi, trong giọng nói có môt tia khẩn trương: “Cô ấy nói gì với em?”
“Chị ta nói…”
“Chị ta nói…..chỉ cần anh trả Đậu Đậu cho chị ta…..chị ta sẽ không không….không làm tiểu tam(hồ ly tinh, kẻ thứ 3)!”
Nói như vậy hẳn là có chút áp lực? ông chủ Ngôn không thích Ngôn Đậu Đậu, không thích Kỷ Hiểu Lan, trả Ngôn Đậu Đậu lại cho mẹ cậu ta chẳng phải là biện pháp vẹn cả đôi đường thập toàn thập mỹ sao!
Ông chủ Ngôn phải đồng ý nha.
Không khí căng thẳng ba giây.
Sắc mặt ông chủ Ngôn âm trầm: “Không thể.”
“Vì sao?”
“Tuyệt đối không thể.”
“Vì sao?!” chẳng lẽ ông chủ Ngôn không sợ Kỷ Hiểu Lan xem vào giữa chúng tôi!
“Dù sao anh cũng không thích Ngôn Đậu Đậu----“
“Nhậm Minh Bích!” ông chủ Ngôn đột nhiên hét lớn, quả nhiên kiềm chế giọng tôi, sắc mặt tôi tái nhợt trắng bệch, tim loạn nhịp.
Qua thật lâu tôi mới khúm núm lên tiếng: “Ngôn Đậu Đậu cũng cần m