XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212472

Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.

y mình đánh cuộc, có người mới vừa đỏ mặt! Mạnh lại trước mặt anh đỏ mặt! Đây nên là tin tức động trời cỡ nào chứ! Không được, anh muốn lập tức gọi điện thoại cho A Chính, bằng không anh nhất định sẽ kìm nén sinh bệnh.

"A Tự, cậu không cần không có việc gì thì đến công ty đi quấy rối nhân viên của mình là tốt rồi!" Trong tiếng cười của anh, Sở Mạnh chợt dừng lại toát ra một câu nói. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@Diễn đàn✪Lê✪Quý Đôn

Nhưng những lời này lại vô cùng hữu hiệu khiến người khác không chút kiêng kỵ, tiếng cười lập tức ngừng lại. Không phải chứ? Bạn đang đọc truyện tại ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânDdlqdMạnh đường đường là ông chủ lớn một công ty tại sao có thể có thời gian quan tâm tới những nhân viên cấp dưới nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa đây?

Ừ, được rồi! Tống Tử Tự sờ đầu một cái, anh gần đây quả thật thỉnh thoảng chạy đến Sở Thành đi trêu chọc cô gái Điềm Mật đó, nhưng giữa bọn họ chẳng qua là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.

Được rồi! Bạn bè bình thường chắc sẽ không thường cùng nhau ra ngoài ăn, vậy thì gần gũi một chút, coi như là tốt hơn bạn bè khác phái là được rồi!

Anh đối với phụ nữ luôn luôn là ôn hòa lễ độ, thật sự là thời gian ở chung với cô gái Điềm Mật đó thật là làm cho người ta lơ là. Anh chỉ là đơn thuần thích cô ấy làm bạn mà thôi, có cái gì không đúng sao?

diễn❄đàn❦lê❦quý❄đôn

Đồng hồ trên giường đã chỉ 10 giờ, y tá sau khi cho Ngưng Lộ ăn xong rồi uống thuốc cũng khép cửa đi. Bản quyền thuộc về diễn❄đàn❦lê❦quý❄đôn@TửQuânNgưng Lộ nằm ở trên giường trằn trọc trở mình thế nào cũng không ngủ được. Đều là Tống Tử Tự đó làm hại rồi, nói gì anh buổi tối sẽ tới, nhưng bây giờ cũng chưa tới không phải sao? Cũng đã trễ thế này, A Tự nhất định là lừa cô. Chọc ghẹo cô vui như vậy sao? Bạn đang đọc truyện tại ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânDdlqdTống Tử Tự thật đáng ghét!

Ai! Nghiêng mình thân thể đã bắt đầu có chút nặng nề, Ngưng Lộ đem nửa bên mặt chôn trong gối. Cô không hiểu mình rốt cuộc bị cái gì rồi? Kể từ sau khi Tống Tử Tự nói buổi tối anh ấy sẽ tới, từ xế chiều cơm nước xong cô luôn thỉnh thoảng nhìn cửa, đợi cái bóng dáng vẫn luôn không xuất hiện kia. Y tá ra ra vào vào cũng phát giác được cô phân tâm, cười nhạo cô đang nhớ đến chồng mới có dáng vè chờ đợi này.

Cô đang đợi anh sao? Ngưng Lộ dùng sức nhéo mặt của mình. Ai! Thật đau! Cô thật sự đang đợi anh! Chờ anh tới làm cái gì? Cô không phải là không muốn nhìn thấy anh ấy sao? Sao giờ phút này lại hi vọng có thể thấy anh? Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@Diễn đàn✪Lê✪Quý ĐônLần trước ầm ĩ cô thật bức anh nóng nảy chứ? Nếu như không phải vậy, anh sẽ không như vậy tức, tức đến không muốn gặp lại cô sao? Nếu không, trong khoảng thời gian này tại sao anh vẫn không đến?

Lại đến thời gian hoạt động buổi tối mỗi ngày của Bảo Bảo trong bụng, càng không ngừng ở trong bụng của cô huơ tay múa chân. Ngưng Lộ duỗi tay sờ lên bụng nho nhỏ nhô ra, là tay nhỏ bé hay là chân nhỏ của Bảo Bảo đây? Thật là nhanh, Tiểu Bảo Bảo đã phát triển hoàn chỉnh hình người, mấy tháng nữa sẽ chào đời, không biết sẽ giống như anh sao? Hay giống cô?

Ngưng Lộ chợt bắt đầu có chút ước mơ. Bản quyền thuộc về diễn❄đàn❦lê❦quý❄đôn@TửQuânDù là mình ban đầu bị ép buộc mang thai đứa bé này, nhưng mà bản năng của phụ nữ lại làm cho cô càng ngày càng yêu hơn đứa con nhỏ chưa gặp mặt này. Đúng vậy, Ngưng Lộ thừa nhận, cô bắt đầu yêu nó!

Có lẽ, cô nhớ anh, chẳng qua là hi vọng anh có thể thấy quá trình đứa nhỏ lớn lên mà thôi, không phải sao? Anh đối cô dụng tâm, buổi tối ngày hôm đó cô có một chút xúc động, nhưng anh bỗng nhiên lại biến mất nửa tháng khiến lòng cô lại từ từ chùng xuống. Ngưng Lộ thà tin đó là ảo giác của mình, như vậy đối với ai mà nói đều tốt, dù sao cô cũng không cách nào hồi báo, không phải sao? Khiến tất cả mọi thứ dừng lại ở giai đoạn hiện tại này là tốt! Chữ “tình” quá đau thương, dùng trên người bọn họ quá không thích hợp! Cô vẫn dùng cái cớ này để an ủi chính mình.

"Bảo Bảo, chúng ta đi ngủ đi! Ba sẽ không tới đâu!" Tay vẫn còn ở trên bụng từ từ xoa nhẹ, lòng tràn đầy thỏa mãn, ý thức bắt đầu mơ hồ, Ngưng Lộ dần dần chìm vào giấc ngủ. Bạn đang đọc truyện tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com@TửQuânDdlqd

"Anh Sở." Y tá trực thấy Sở Mạnh đi vào, đứng lên nhẹ giọng chào hỏi. Anh Sở tiên thật kỳ quái, mỗi lần tới đều là nửa đêm, ngồi một cái đã đi. Còn muốn các cô không cần nói với chị Sở nói anh đã tới, giống như là muốn cố ý giấu giếm vậy.

"Cô ấy đã ngủ chưa?"

"Cô Sở luôn 10 giờ đúng đi ngủ! Mới vừa rồi tôi vào xem thì cô ấy đã ngủ rồi!"

"Cám ơn!" Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@Diễn đàn✪Lê✪Quý Đôn

"Không có gì."

Xem ra trong khoảng thời gian này ở bệnh viện điều dưỡng khiến tinh thần cô đã khá nhiều, Sở Mạnh ngồi xuống bên giường. Ánh đèn nhàn nhạt, cô yên lặng ngủ, cái chăn thật mỏng đã không che nổi bụng nhỏ nhô dần ra. Cặp mắt nhìn chằm chằm cái bụng giống như khí cầu đó từ từ to lên khiến Sở Mạnh lập tức thẫn thờ, hình như mấy ngày trước tới còn không lớn như vậy, sao mấy ngày không thấy lại to như vậy?

Tay mang theo mùi thuốc lá lặ