Insane
Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212504

Bình chọn: 9.00/10/1250 lượt.

không có hứng thú, nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Mạnh một tay dùng sức đem cô đẩy ra. Anh không muốn cùng cô tiếp tục dây dưa nữa, một chút ý nghĩa cũng không có.

"Anh Mạnh? Vì sao anh lại phải đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự thích Quan Ngưng Lộ hay sao? Bản quyền thuộc vềEm không tin, anh cưới cô ta, là bởi vì cô ta là bạn gái Sở Khương thôi. Anh muốn trả thù anh ấy phải không? Cô ta căn bản không yêu anh, không thương anh! Tại sao anh không nhìn em? Em rất thích anh! Anh Mạnh, anh không nên từ chối em nữa có được không? Anh căn bản không nên trả thù Sở Khương mà cưới một người phụ nữ không thích mình, anh căn bản cũng không. . . . . ." Cảm xúc Tiêu Diệc San có lẽ đã có chút cuồng loạn rồi.

"Diệc San, câm mồm. Không được nói lung tung!" Tiêu Tĩnh Nguyệt ở ngoài cửa không đi vào, đang nghe con gái muốn đem chuyện không nên nói nói ra, lập tức đẩy cửa vào ngăn cản cô. Bạn đang đọc truyện tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com@TửQuânDdlqdĐây không phải là thời điểm nói! Lúc này nói ra chỉ sợ gậy ông đập lưng ông. Bà kiên trì muốn tới đây cùng chính là sợ cá tính nóng nảy của Diệc San sẽ hỏng việc, cũng may, bà đã tới.

"Mẹ. . . . . ." Nhìn thấy mẹ mình đi vào, cuối cùng Tiêu Diệc San khôi phục một chút lý trí.

"Dì, dì về khi nào?" Chẳng lẽ mới vừa rồi bà vẫn ở ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện? Tại sao thư kí Phương không nói với anh có hai người đi?

"Sở Mạnh, ngày hôm qua dì cùng Diệc San cùng về. Vốn là muốn mấy ngày nữa tới gặp con, nhưng hôm nay con chợt gọi Diệc San tới đây, dì không yên lòng nó. Cho nên. . . . . . Diệc San, làm sao con có thể nói ra những lời không có chừng mực như vậy?" Tiêu Tĩnh Nguyệt lúng túng trách mắng con gái mình.

Từ trong lời nói mới rồi bà nghe được, Sở Mạnh đối với con gái bà, một chút tư tình cũng không có, hơn nữa nó hình như lại rất quan tâm cô vợ nhỏ kia. Hôm nay Sở Mạnh đã không còn là thiếu niên trẻ trung, cái gì cũng không hiểu mười mấy năm trước kia nữa, ngoại trừ cái bí mật vẫn ẩn sâu ở trong lòng đó, lợi thế gì họ cũng không có! Nhưng bây giờ bà hoài nghi, cho dù là mang ra cái lợi thế đó ra, Sở Mạnh cũng sẽ không chịu bị uy hiếp? Bản quyền thuộc vềNó không phải là người đàn ông có thể để cho người khác nắm trong tay. Diệc San quá xúc động rồi, bà còn phải xác định lại lần nữa mới được. Họ không thể cái gì cũng bỏ lỡ, ít nhất không thể vào lúc này trở mặt với Sở Mạnh.

"Mẹ, con thật sự thích anh ấy!" Tiêu Diệc San quay mặt. Mẹ cũng không phải không biết tâm sự của cô.

"Dì, hôm nay dì mang em nó trở về trước đi! Hôm nào rãnh rỗi con lại mời cơm dì. Nhưng lời nên nói con vẫn phải nói rõ ràng, con không hy vọng nhìn thấy vợ mình bị thương tổn nữa, bằng không con sẽ không bỏ qua như vậy! Bất kể là ai cũng không thể ra tay với cô ấy. Diệc San, em hiểu chưa? Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônHơn nữa không cần lại đi tìm Sở Khương, không có ích lợi gì đâu." Sở Mạnh ngồi trở lại, hai tay khoanh đặt ở trên bụng tỉnh táo mở miệng. Cô cho là cô về nước Pháp trước sau lại đến nước Mĩ thì anh sẽ không tra ra được sao?

"Anh Mạnh tại sao. . . . . ." Tiêu Diệc San vẫn chưa bình phục được cảm xúc.

"Diệc San, chúng ta đi về trước được không? Sở Mạnh còn có chuyện phải làm, không cần tranh cãi với nó!" Phải biết thức thời, Tiêu Tĩnh Nguyệt nhất định là nhân tài kiệt xuất.

"Thư kí Phương, tiễn khách. Dì, hẹn gặp lại!" Sở Mạnh nhấn điện thoại nội bộ. Chuyện của anh chưa bao giờ cần giải thích trước bất kỳ ai. Bạn đang đọc truyện tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com@TửQuânDdlqdAnh đối với hai mẹ con các cô luôn luôn tôn kính, khi đó bởi vì các cô là người thân duy nhất trên đời này của mẹ. Nhưng không người nào có thể chạm tới giới hạn thấp nhất của anh.

"Sở Mạnh, chúng ta đi về trước. Hôm nay Diệc San thật sự là thất lễ! Dì nhất định sẽ giáo dục lại nó!" Trên mặt Tiêu Tĩnh Nguyệt thoắt xanh thoắt trắng.

Dì à, cô ấy có thể thất lễ như vậy, không liên quan đến dì sao sao? Sở Mạnh tiếp tục duy trì tư thế mới vừa rồi, không nhúc nhích. Bản quyền thuộc vềCó một số việc nói trắng ra sẽ không có ý nghĩa! Anh tin tưởng, thông minh như Tiêu Tĩnh Nguyệt sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nếu như không, bà thực sự sống uổng phí mấy chục năm này.

"Hai vị, xin mời!" Thư ký có trách nhiệm nhận được điện thoại lập tức đi vào phòng làm việc.

"Ô, cô Tiêu hôm nay sao có chút chật vật thế?" Ngũ Thiên Nghiên ra ngoài thang máy, cầm một phần văn kiện cần Sở Mạnh ký gấp, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tiêu Diệc San từ phòng làm việc của Sở Mạnh đi ra ngoài, bên cạnh còn có một người phụ nữ với khuôn mặt tương tự, phải là mẹ cô ta chứ? Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@Diễn đàn✪Lê✪Quý ĐônXem ra, tin đồn trong công ty là thật, Tiêu Diệc San và Sở Mạnh thật sự là quan hệ bám váy đàn bà. Chẳng qua là cô Tiêu luôn ngẩng cao đầu sao hôm nay một chút tinh thần cũng không có? Mà Ngũ Thiên Nghiên cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế nhạo đối thủ.

"Mắc mớ gì tới cô?" Vừa nhìn thấy Ngũ Thiên Nghiên, mặt Tiêu Diệc San vốn u ám lại có thể sau một giây mà vui vẻ mỉm cười