
nhanh nhất.
♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡ @TửQuân
"Quả thật quá lộn xộn rồi! Các con theo ba đến phòng sách. Ba có việc nói với hai con." Sở Vân Thiên nhìn hai đứa con trai của mình đang cấu xé lẫn nhau, tức giận đùng đùng đi tới phòng sách.
Những năm này mặc dù ông đã giao cho Sở Mạnh toàn quyền xử lý Sở Thành, nhưng chuyện nên biết ông vẫn biết. Trước đây không lâu, không biết Sở Khương dùng thủ đoạn gì nắm trong tay 20% cổ phần từ hai trong số ba cổ đông lớn, bây giờ đang tích cực liên lạc với một người khác là lão Lục có 18% cổ phần.
Có thể trong mấy năm ngắn ngủn thế có thành tích lớn như vậy, Sở Vân Thiên phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Nhưng lúc này ông chỉ có phiền lòng! Vô cùng vô tận phiền lòng. Kế hoạch đã chệch đường ray rồi.
Nếu như Sở Khương nắm 18% cổ phần khác, vậy nó chính là cổ đông có nhiều cổ phần nhất Sở Thành, vị trí tổng giám đốc Sở Thành chính là của nó. Nhưng đây không phải là kết quả ông muốn, ông không muốn anh em bọn nó tương tàn. Cho nên hôm nay ông muốn hai đứa trở về ăn cơm, chính là muốn nói với bọn nó vấn đề này. Ông đã nghĩ tới xấu nhất kết quả, nếu như Sở Khương khư khư cố chấp nhất định phải tranh giành với Sở Mạnh, ông không thể không đem cổ phần trên tay mình chuyển cho Sở Mạnh. Ông không thể nào để cho Sở Mạnh ở dưới vị trí tổng giám đốc Sở Thành được, quyết không thể nào!
Mộ Bội Văn không hiểu gì nhìn ba người đàn ông rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Giống như là có chuyện lớn gì sắp xảy ra. Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy sợ sau nhiều năm như vậy! Không biết sợ hãi hay sao mà bà không tự chủ đi về phía phòng sách.
Bà sợ chuyện mà ba cha con bọn họ muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao không thể để cho bà biết?
♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡ @TửQuân
"Xoảng" một tiếng, tiếng vang lanh lảnh trong đêm tĩnh lặng có vẻ đặc biệt chói tai. Là tiếng bình hoa bể tan tành, bình hoa quý đời Thanh cứ như vậy mà chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất, hình như không có ai vì nó mà cảm thấy chút tiếc nuối.
"Ba, ba có ý gì gì? Chẳng lẽ con không phải là con trai ba sao?" Sở Khương phẫn nộ được nhìn chằm chằm Sở Vân Thiên ngồi sau bàn sách. Ba nói gì? Lại muốn anh lập tức dừng lại việc mua cổ phần Sở Thành. Đây coi là gì? Anh nỗ lực nhiều năm như vậy làm sao có thể buông tha? Ba làm như vậy không phải là rất quá đáng sao? Anh dựa vào năng lực chính mình mà mua được, sao có thể dễ dàng dừng tay?
Mà Sở Mạnh đối mặt những mảnh vụn đầy đất vẫn một câu như cũ. Chiến tranh cuối cùng cũng bắt đầu! Rất đáng mong đợi, không phải sao?
"Cũng là bởi vì con là con trai ba, cho nên ba mới ngăn cản con làm vậy!" Sở Vân Thiên cũng đứng lên, chiến tranh hai cha con chính thức bùng nổ.
"Anh hai thì sao? Đều là con trai ba, tại sao ba không thể đối xử như nhau? Bây giờ con dựa vào năng lực của mình nắm giữ, ba không có quyền bắt con ngừng lại." Ông là ba của anh thì sao? Không ai có thể ngăn cản anh nắm giữ Sở Thành.
"Ba là ba con, con dùng thái độ này nói chuyện với ba sao? Sở Khương, không có sự đồng ý của ba, con không thể ngồi lên chức tổng giám đốc đâu."
"Ba, có lúc con thật hoài nghi, suy cho cùng con có phải là con trai ruột của ba hay không? Bằng không sao có thể có đãi ngộ kém như vậy? Con cũng là người họ Sở, tại sao con không thể ngồi lên vị trí đó?" Nếu như ép anh, anh không ngại vạch trần chân tướng của tất cả chuyện này, tìm người biết tất cả về đối chất. Anh nhất định phải thắng anh hai, nhất định phải đem người con gái của anh về bên mình.
"Sở Khương, con im miệng cho ba." Sở Vân Thiên giận đến đỏ mặt. Sở Khương từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khôn khéo, biết nghe lời, vì sao ra nước ngoài học mấy năm lại biến thành con người khác?
"Em nắm chắc có thể mua được cổ phần trên tay lão Lục thế sao?" Vẫn không lên tiếng, Sở Mạnh cười lành lạnh nói. Ánh mắt nhìn một chỗ, hình như đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
"Anh hai cảm thấy em không thể sao?" Truyện chỉ được đăng duy nhất tại ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânTức giận vô cùng, Sở Khương kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống đối diện Sở Mạnh.
Bốn mắt giao nhau, không còn là máu mủ tình thâm anh trai và em trai dịu dàng, mà là kẻ địch, hận không thể nuốt đối phương được.
"Có thể hay không thể không phải do em định đoạt. Muốn lên được vị trái tổng giám đốc Sở Thành, không phải có năng lực gom góp số tiền khổng lồ trong thời gian ngắn là đủ! Anh rất mong đợi bước kế tiếp em sẽ làm gì. Nếu như ba chẳng qua là nhắc tới chuyện này thì con đi trước, Ngưng Nhi vẫn còn chờ con về!" Sở Mạnh đứng lên sãi bước đi ra ngoài, kéo cửa phòng sách muốn đi ra.
di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
"Anh hai, chờ một chút." Sở Mạnh nghe được tiếng Sở Khương, tay đang kéo cửa dừng lại nhưng cũng không xoay người nhìn lại anh. Giữa bọn họ có gì hay để nói sao?
"Ba, có một câu con muốn ở trước mặt ba với anh hai nói ra." Sở Khương nhìn anh hai, sau đó nhìn Sở Vân Thiên. Truyện chỉ được đăng duy nhất tại ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânĐáng lẽ phải xác định chứng cớ trước, Sở Khương không muốn nói cũng không muốn hỏi, nhưng mới vừa rồi anh hai lại một lần nữa trước mặt anh nhắc đến N