
ó mấy phòng
nhì, tình nhân bên ngoài, sự tình vốn cũng bình thường. Tôi cũng cảm
thấy con ngươi cô không tệ, nếu như phòng ngoài là cô, tôi cũng không có gì không hài lòng . . . . . . Bây giờ chuyện phát triển đến nước này,
tin tưởng cô cũng sẽ hiểu, cô rõ ràng không thích hợp làm vợ Hoắc Doãn
Văn, cô thật không giúp được anh ấy chuyện gì, có đúng hay không? Ngược
lại, địa vị của tôi bất đồng với cô, khi anh ấy lâm vào thời điểm khốn
cùng, tôi có thể trợ giúp, để cho anh ấy bình an vô sự. . . . . . Chỉ
là, điều kiện của tôi chính là cô hãy rời bỏ anh ấy. Các ngươi không thể ở chung một chỗ!
Vốn là, tôi có thể tiếp nhận cô là tình
nhân của anh ấy, nhưng hiện tại không được, cô thế nhưng muốn làm vợ anh ấy, uy hiếp địa vị của tôi. . . . . . Cho nên, hiện tại đặt ở trước mặt cô chỉ có hai con đường, một con đường chính là cô có thể cự tuyệt tôi, tiếp tục cùng Hoắc Doãn Văn ở chung một chỗ, mà tôi dĩ nhiên cũng sẽ
không tiếp tục dây dưa với anh, như vậy, anh ấy nhất định sẽ phải ngồi
tù. Con đường thứ hai chính là cô chủ động rời đi. . . . . . Hai con
đường này, cô liền tự chọn đi!"
Nhan Như Y đem toàn bộ khổ sở đè ép xuống, cô còn có thể chọn sao? Vượt qua nhiều khó khăn, đi đến bước này, cô đành lòng nào nhìn anh vào tù? Dĩ nhiên không thể!
Cho nên, nên ra quyết định, nhất định phải chọn con đường thứ hai!
Chỉ là, lúc này phẫn nộ của cô cũng rất thật."Hoắc Doãn Văn, em hoàn toàn
không nghĩ tới anh sẽ là loại người như thế! Anh thế nhưng lặp đi lặp
lại nhiều lần bức bách thiếu nữ vị thành niên bán dâm. . . . . ." Nói
xong, cô không cách nào khống chế nước mắt rơi như mưa."Lần trước em có thể lừa mình dối người tha thứ cho anh, nhưng là lần này, em làm sao có thể? Lưu Salsa là con gái của bạn ba em, em làm sao có thể tiếp tục giả vờ hồ đồ ——"
Hoắc Doãn Văn bị cô đánh, tóc tai bay tán
loạn, nghiêng mặt, từ từ nhìn về phía cô."Em thật không tin anh sao? Anh xác thực không có ép họ. . . . . ."
"Anh không có, nhưng
không phải cấp dưới của anh không có. . . . . . Mà anh dù sao cũng là
ông chủ, loại chuyện như vậy anh dám nói anh không có một chút quan hệ
nào?" Cô chỉ trích. Cô hiểu trong này có rất nhiều chuyện, là cấp dưới
của anh làm, có lẽ anh thật sự không biết chuyện. Nhưng, bên trong
chuyện này, lại có bao nhiêu sự thật là chính bản thân anh đang giả bộ
hồ đồ?
Chẳng lẽ anh dám nói, anh không có mắt nhắm mắt mở
đối với lần này? Chẳng lẽ anh không có đối với chuyện này lại lạnh nhạt
phủi trách nhiệm, những cô gái trong chuyện này với anh không thân không thích, cho nên anh sẽ không có nhiệm vụ trông nom những cô gái này có
tự nguyện hay không?
Nhan Như Y gạt nước mắt, nói ra lời tuyệt tình."Chúng ta chia tay đi!"
"Em nói cái gì?" Hoắc Doãn Văn không tin vào tai mình, lớn tiếng hét lên.
Cô cũng đồng dạng gào to."Chúng ta chia tay đi, em không muốn cùng loại
người hèn hạ sống cùng nhau! Mặt khác, có lẽ anh sẽ phải lập tức đi ngồi tù, em không muốn dính dấp trong đó ——"
Hung ác quyết tâm nói xong, Nhan Như Y xoay người muốn đi!
"Không, Như Y ——"
Anh nắm lấy tay cô."Anh không tin lời nói của em!" Anh tuyệt đối không tin cô là nữ nhân ác tâm, ác khẩu như vậy.
"Không có gì không thể thành sự thật? Anh gián tiếp hại chết con gái của bạn
ba tôi. Hoắc Doãn Văn, điểm này ba tôi không thể nào tha thứ cho anh,
ông ấy càng làm sao có thể đồng ý chúng ta ở chung một chỗ? Chúng ta. . . . . . không còn cơ hội!"
Lời của cô khiến Hoắc Doãn Văn bị đả
kích, cô thừa cơ đẩy tay của anh ra, liên tục lui về phía sau mấy
bước."Anh buông tôi ra đi, tôi đã nhận lời cầu hôn của Cao Hải rồi. Tôi
muốn. . . . . . Tôi cùng với Cao Hải tương đối thích hợp, người nhà của
tôi cũng có thể tiếp nhận anh ấy, thật xin lỗi!"
Sau khi nói xong, Nhan Như Y chạy ra ngoài!
Cô không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng cô biết anh bây
giờ cần người trợ giúp, mà phương cách duy nhất cô có thể giúp là rời bỏ anh. Cô không cách nào tưởng tượng, anh bị bắt, hoặc là không còn có gì cả trong tay, lúc đó anh sẽ có hình dáng gì!
"Hoắc Doãn Văn, anh hận em cũng tốt, không hận em cũng tốt, đây chính là số mệnh của chúng ta!"
Nhan Như Y mờ mịt ngước mắt lên nhìn trời, bất đắc dĩ nói!
Cao Hải đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô."Em cần gì phải uất ức mình như vậy?
Hoắc Doãn Văn một người đàn ông, chuyện đã làm chính anh ta gánh chịu
mới đúng!"
Nhan Như Y cười khổ, tự nhủ ở trong lòng ——
Hoắc Doãn Văn một mình anh ấy gánh chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa để vượt
qua những năm nay anh có thể đi tới bước này đã thực không dễ, cô làm
sao có thể gia tăng gánh nặng cho anh?
Cô hi vọng nhìn thấy anh thành công!
. . . . . .
Nhan Như Y hiểu rõ Hoắc Doãn Văn rất yêu thương cô, cũng biết anh có dục
vọng chiếm giữ rất mạnh, cũng biết anh rất ghen ghét Cao Hải!
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, anh lại làm đủ mọi cách khiến người ta đem Cao Hải đi song quy.
Nàng không thể không mới chia tay 10 ngày, lại phài đi tìm anh.
Sở gia quả thật có thực lực, chỉ đúng là mấy ngày liền đem tất cả vấn đề
rối rắm giải quyết xong