
y, thật ra thì tôi vừa muốn nói, từ học viện điện ảnh ra, làm sao có phong cách tốt như em gái Nhan!” Người này vừa nói vừa bưng ly rượu lên. “Người xưa nói rất đúng ‘Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’, đây chính là quy củ lưu lại ngàn năm qua, cũng nói rằng yêu mến người con gái đẹp chính là thói quen của con người! Nhưng mà cô gái xinh đẹp này lại là bảo bối của tổng giám đóc Hoắc, một quý ông sẽ không đoạt người cầu yêu. Cho nên, cô gái xinh đẹp, cô phải theo lời tôi, thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của tôi!”
Người lãnh đạo này đem lời này nói như thể mọi việc đều đã được giải quyết, nếu như không uống hình như không tốt! Chẳng qua là một ly rượu, cô cảm thấy uống cạn một hơi nhất định không thành vấn đề, cô vừa định bưng ly rượu lên, cùng đối phương uống một chén!
Ta phải cô đặt dưới bàn vừa cử động, Hoắc Doãn Văn lại trước một bước bưng ly rượu của cô lên. “Nhân viên của tôi mới xuất viện mấy ngày trước, thân thể không tốt, ly rượu này tôi uống thay cô ấy_”
Nói xong, anh liền uống cạn ly rượu!
Các lãnh đạo khác nhìn thấy Hoắc Doãn Văn uống rượu thay Nhan Như Y, cũng rối rít tiếp kính, cứ như vậy Hoắc Doãn Văn cạn một ly lại tiếp một ly, một hơi liền uống vài ly rượu_
Nhan Như Y nhìn anh uống rượu vì mình, cũng không nói rõ được cảm giác khác thường, anh rất quan tâm cô!
“Ha ha, xem ra tổng giám đốc Hoắc đối với em gai Nhan, quả là khác biệt đối với người khác_” Đề tài của mọi người giờ đây xoay quanh quan hệ của hai người bọn họ.
Mà Hoắc Doãn Văn cũng không bác bỏ những lời nói này!
Toàn bộ ánh mắt của Nhan Như Y đều tập trung trên người Hoắc Doãn Văn, căn bản không chú ý mình đã trở thành tâm điểm ghen ghét của toàn bộ phụ nữ!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Tiệc rượu giải tán, sau khi kí được hợp đồng, cô đưa anh vào một quán trà uống trà giải rượu! Anh uống rất nhiều rượu, không có người khác, anh cũng lộ ra tình trạng say rượu! Cởi bỏ áo khoác, cũng kéo xuống cà vạt, thuận tay khoác âu phục lên, vài cúc áo sơ mi cũng được cởi ra, lộ ra chiếc cổ màu đồng trong ngực!
Anh nửa dựa trên ghế salon, cánh tay khoác lên trên ghế tựa, tạo thành một tư thế lười biếng, mặc dù tư thế lười biếng nhưng nhìn anh vẫn có vẻ tráng lệ, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tôn quý, giống như một con sư tử đang nghỉ ngơi!
“Cảm ơn anh giúp tôi uống rượu_” Nhìn anh uống rượu nhiều như vậy, cô rất đau lòng. “Thật ra thì, uống từng đó rượu, tôi cũng không say!”
“Tôi không thích phụ nữ uống rượu, nhất là xem uống rượu!” Anh nói, giọng cũng rất kiên quyết!
“Ách_” Cô thật xin lỗi, gương mặt đột nhiên đỏ bừng. Cô nghĩ đến đêm hôm đó cô nồng nặc mùi rượu, vậy chắc chắn anh rất ghét!
“Về sau đừng uống rượu nữa, nhất là lúc ở cùng đàn ông, uống nhiều sẽ bị thiệt!” Anh dặn dò.
“Vâng, tổng giám đốc Hoắc!” Cô không cãi nhau với anh. Ái bảo anh là phó tổng giám đốc?
“Thật sự sẽ không uống nữa sao? Em sẽ nghe lời anh sao?” Anh dồn dập hỏi, cũng không khó để nghe ra trong giọng nói của anh, anh cực không thích cô uống rượu!
Cô cười ha ha. “Anh là ông chủ của em, ông chủ nói, nhân viên tất nhiên phải nghe!”
Anh không nói tiếp, cũng không biết ai chọc anh mất hứng, khuôn mặt đột nhiên trở nên nặng nề!
Không khí trong phòng đột nhiên xuống thấp, khiến cho cô phải đè nén, thở cũng không dám thở mạnh.
Anh Triệu này, cũng không biết đi đâu rồi? Vừa mới đến quán trà, anh đã nói ra ngoài gọi điện thoại, nhưng thời gian gọi điện cũng dài quá!
Ngay lúc cô buồn bực đến cực điểm thì điện thoại của cô vang lên, người gọi tới là Cao Hải!
Từ lúc quen biết Cao Hải cho tới nay, cô chưa từng thế này bao giờ, vui mừng khi nhận được điện thoại của anh. Nhưng cô vẫn lễ phép nói với Hoắc Doãn Văn. “Tổng giám đốc Hoắc, tôi đi nhận điện thoại!”
“Nghe ở chỗ này đi, không sao!” Anh nói xong, bưng ly trà lên, uống!
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không muốn đi nơi khác, trực tiếp nhận điện thoại. “Này_”
“Em đang ở đâu?”
“Quán trà XX!” Cô cố gắng hạ thấp giọng!
“Còn không về nhà? Sao lại tới quán trà?”
“Ừ, khi về đến nhà em sẽ gọi điện thoại cho anh!” Cao Hải lớn giọng nói, có chút không lễ phép.
“Em nên về nhà sớm, cô gái trẻ ở bên ngoài quá muộn sẽ không tốt, dễ bị tổn hại!” Cao Hải dặn dò.
Nghe nói thế cô bỗng nhiên có cảm giác buồn cười, cách nhau không tới năm phút đồng hồ, thậm chí cô hai người đàn ông xuất sắc nhắc nhở cô ‘dễ dàng bị thiệt’. Nói thật, bọn họ cũng rất quan tâm cô. Chỉ đáng tiếc, bọn họ không phải là người đàn ông tương lai của cô!
Một người chỉ có thể mãi mãi là ‘anh em’, một người chỉ có thể là ông chủ của cô!
Vội vàng cúp điện thoại, cô phát hiện anh đang nhìn mình. Không biết có phải hay không bởi vì liên quan tới say rượu, ánh mắt đó nóng bức, mang theo sự tìm tòi và ẩn ẩn tức giận. Anh đang nghiên cứu cái gì? Tức giận cái gì?
Cô bất an nâng chung trà lên, uống xong một ngụm nước trà thơm ngát! Sau đó cố gắng tập trung vào tiếng trống vang lên trong không khí!
“Bạn trai em gọi điện tới?” Anh hỏi.
Giống như thật sự sợ đánh mất phần tiền trước mắt? Tóm lại đối với vấn đề