
Uống nhiều quá, quên vừa nãy nói gì rồi.”
Đối với vẻ mặt không quan tâm của cô, anh rất không vui. “Trợ lý Nhan, tôi không ràng buộc cuộc sống riêng tư của cô, mà là trạng thái tinh thần bây giờ của cô, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng công việc của cô! Tôi nhất định phải quản, hiểu chứ?”
“Vâng, tôi tiếp nhận lời phê bình của anh, chúng ta tiếp tục công việc đi!” Cô nói bằng tiếng Anh, sau đó dù đau thế nào, cô cũng khống chế không kêu ra tiếng, không tiếp tục dừng công việc trên tay!
“Tổng giám đốc Hoắc, còn chuyện gì nữa không? Nếu không có, tôi xin phép ra ngoài!” Sau khi hoàn thành công việc, cô lịch sự hỏi thăm anh!
Hiện tại cô chỉ muốn chạy trốn khỏi anh, bởi vì cô sợ cô sẽ khóc. Rõ ràng người đàn ông tốt như vậy, không ngờ lại hút độc, như vậy thật đáng tiếc?
“Em có thể không uống rượu không? Uống rượu không tốt cho cơ thể!” Anh khuyên cô một câu!
Nhan Như Y thu hồi nụ cười, giương mắt lên, chăm chú nhìn anh, nói chuyện với anh. “Vậy anh có thể không hút độc không?”
Hoắc Doãn Văn cau mày lại, muốn nói lại thôi!
“Nếu như anh có thể không hút độc nữa, em sẽ không uống rượu, có được hay không?” Cô hỏi gấp gáp, giọng nói có chút run rẩy.
“Chuyện của anh, không giống chuyện của em_” Anh nói.
“Đúng vậy, dĩ nhiên là khác nhau! Em không có nghiện, còn anh thì bị khống chế, anh có thể từ vỏ sao? Có thể sao?” Cô mất khống chế, lớn tiếng trong phòng làm việc.
Sau đó cô quay lưng đi, để lại cho anh những câu nói bướng bỉnh. “Anh không có quyền quản tôi, ít nhất uống rượu tôi cũng không bị tổn hại, anh hãy suy nghĩ một chút về sở thích của anh, có tổn hại tới anh hay không!” Nói xong, cô chạy một mạch ra ngoài, cô phải chạy đi, bởi vì nước mắt của cô đã rơi đầy mặt.
Nhan Như Y không để ý tới ánh mắt của người khác, xooing thẳng vào phòng rửa tay, hất nước lạnh vào mặt, cũng không quan tâm dòng nước lạnh lẽo làm ướt tóc và quần áo của cô!
Cô vừa rửa mặt mình, đòng thời nước mắt cũng chảy theo!
Không khống chế nổi, mấy ngày nay mỗi lần tới đây cô đều muốn khóc, mỗi ngày đều liều mạng đè nén, hiện tại rốt cuộc cô không khống chế nổi!
Khóc đi, khóc cũng tốt, tốt nhất là giải tỏa, như vậy tâm tình cô có thể tốt hơn một chút!
Lúc cô đau lòng khổ sở, không khỏi âm thầm nói thầm trong lòng_
Hoắc Doãn Văn, anh là đồ con bò, nếu như chuyện này chuyển thành người khác, cô nhất định sẽ không thèm ngó tới mà cố gắng tránh thật xa!
Nhưng chỉ có thể là anh, làm chán ghét của cô giảm bớt, hơn nữa lại lo lắng, đau lòng!
Cô hi vọng anh có thể sống tốt!
Cầm lấy khăn giấy, lau đi nước mắt trên mặt, cô nhìn mình trong gương sau đó lộ ra một nụ cười khổ!
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi tới phòng giải khát, pha một cốc cà phê cho mình. Lập tức, hương cà phê đập vào mặt, làm ướt mí mắt cô!
“Trợ lý Nhan, gần đây không thoải mái sao?”
“Anh Triệu_” Nhan Như Y cười ngây ngô. “Gần đây tham gia tiệc rượu hơi nhiều, uống nhiều quá!”
Trợ lý Triệu đi tới, muốn nói lại thôi. “Trợ lý Nhan_”
“Anh Triệu, anh có lời gì,trực tiếp nói đi!”
“Ha ha, cũng không có gì!” Trợ lý Triệu có chút ngượng, lui về sau vuốt vuốt tóc. “Trợ lý Nhan, gần đây em và tổng giám đốc Hoắc có phải không vui?’
“Không vui, em làm sao biết được? Anh ấy là ông chủ, em chỉ là một nhân viên, em làm sao có thể không thoải mái với anh ấy?” Nhan Như Y vẫy vẫy tay.
“Không có là tốt rồi, anh còn lo lắng em sẽ không tiếp tục làm ở đây nữa!”
“Làm sao thế được chứ, đãi ngộ ở đây tốt như vậy, đầu em còn không bị hỏng!” Cô đảo cà phê, cười nói!
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, anh đang bận, anh đi trước!” Trợ lý Triệu đã có được đáp án mà anh muốn, trên mặt rốt cuộc không thấy lo lắng, lùi lại đến cuối cùng lại không chú ý đến cánh cửa bên cạnh, ầm, đụng phải khung cửa.
“Ai u_” Anh khổ sở kêu một tiếng, sau đó lúng túng cười, ra khỏi phòng giải khát.
Nụ cười trên mặt Nhan Như Y từ từ hạ xuống. Vấn đề của trợ lý Triệu đúng là nhắc nhở cô. Ha ha, thật buồn cười, mặc dù tâm tình cô bây giờ buồn bực như vậy, tuy nhiên cô chưa từng có ý nghĩ rời khỏi nơi này, rời đi anh!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Gần tới giờ tan làm, điện thoại của cô lại vang lên, là Cao Hải gọi điện tới!
Một tay cô giữ đầu đang muốn nứt ra, giọng nói mệt mỏi nghe điện thoại. “A lô_”
“Tiểu Như Y, hôm nay công việc bên này của anh có chút bận, em tự mình ngồi xe đến nhà hàng XX, anh chờ em ở đây, có anh em mời khách_”
“Hôm nay không được, thật sự không thể uống nữa, hôm nay nôn một ngày, uống hai viên thuốc đau đầu, hôm nay uống nữa, đầu em nhất định sẽ hỏng!” Nhan Như Y cầu xin nói. Sau đó điên cuồng mắng mình ở trong lòng, cô đúng là bệnh tâm thần, cô và Hoắc Doãn Văn căn bản không có một chút quan hệ, thế nhưng cô lại vì anh mà hành hạ mình đến chết đi sống lại!
“Vậy hôm nay đừng uống, chỉ ăn thức ăn thôi!”
“Không, mấy ngày nay đi nhà hàng ăn đủ rồi, ăn nữa nhất định em sẽ nôn mất! Không nói nữa, em khó chịu, trước cứ như vậy đi!” Cô vội vội vàng vàng cúp điện thoại, ôm bụng nằm sấp trên bàn làm việc.
Ánh mắt khổ sở nhìn lên đồng hồ trên m