
" Cừu Lỵ bị lời anh nói chọc cho mặt hồng tim đập.
"Em không phải đã biết anh từ lúc nãy liền muốn làm như vậy rồi sao?" Benney đi đến trước mặt cô, yên lặng nhìn vào mắt của cô.
"Em ——" cô mới mở miệng, bóng đen đã bao phủ xuống .
Bờ môi của anh rất mềm, Cừu Lỵ chống đỡ bờ ngực rắn chắc của anh, không biết nên đẩy anh ra, hay là mặc cho anh tiếp tục nữa, trong lúc nhất thời, cả người cô có chút hốt hoảng.
Môi cô thơm thơm lại ngọt như vậy.
Anh thõa mãn ôm hôn cô, sau đó thừa dịp cô hé mở đôi môi thì đem lấy môi dưới non mềm ngậm vào trong miệng.
Nhịp tim cô tăng nhanh, rõ ràng không phải nụ hôn đầu, nhưng trái tim lại như lần đầu tiên tốc độ cuồng loạn, cô cơ hồ quên hít thở.
Đôi môi của anh càng không ngừng mút lấy cô, đầu lưỡi lặng lẽ đưa vào trong miệng true chọc cái lưỡi của cô. Anh hoàn toàn cẩn thận hôn cô, cho đến khi hai người cùng thở hồng hộc, mới thả cô ra.
Cừu Lỵ không ngừng thở hổn hển, mắc cỡ trốn vào trong bộ ngực của anh, không dám ngẩng đầu, trời ạ! Đầu của cô thật choáng váng, cả người bị hôn mà rung động.
"Cừu Lỵ, anh thích em." Benney ở bên tai của cô thở khẽ nói.
Thân thể cô run lên, hai tai lập tức đỏ lên.
"Anh biết em cũng cảm thấy vậy!" anh không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn quanh co lòng vòng, thích liền trực tiếp nói ra.
Cô im lặng thật lâu, mới hơi gật đầu một cái.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy. . . . . . Kế tiếp chẳng lẽ muốn hỏi cô? Làm ơn, ngàn vạn lần không được, cô không thói quen trực tiếp biểu đạt.
"Em thì sao?"
Quả nhiên! Cừu Lỵ nhắm mắt, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
Nhìn thấy bộ dáng cô rúc sâu vào trong lòng anh hơn, Benney cười. Thật ra thì anh cũng không cần cô phải nói thật ra tâm ý hiện tại của mình.
"Đói bụng rồi sao? Chúng ta trước ăn cái gì đã!" Anh sửa lời nói, sau đó lôi kéo cô đến phòng ăn.
Anh cư nhiên không có hỏi tới cô? Cừu Lỵ có chút sửng sốt, rồi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Ngồi đi!" Benney kéo ghế để cho cô ngồi vào.
"Cám ơn!" Cô lung túng nói, thật không dám nhìn mặt anh.
"Bữa ăn là dùng để ăn, không phải dùng để nhìn." Không để cho không khí lúng túng, Benney mở miệng nói.
Cừu Lỵ cười một tiếng, tạm thời đem hình ảnh hôn che giấu trong đầu.
"Ăn thôi!"
"Ừ!" Cừu Lỵ vội vàng cầm thìa lên, uống một hớp canh hải sản.
"Đúng rồi, còn chưa nói xin lỗi với em, ngày hôm qua đột nhiên rời đi." Benney vừa cắt thịt bò bít tết vừa nói.
"Không sao, công việc tương đối quan trọng, huống chi anh cũng không phải cố ý." Cô lắc đầu một cái."Có thể nói với em đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Máy bay của chúng ta ở phi trường Los Angeles xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Benney giọng điệu nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện của người khác.
"Ngoài ý muốn? Tại sao có thể như vậy?" Cừu Lỵ kinh ngạc liền thìa cũng dừng ở giữa không trung.
"Chớ khẩn trương, chỉ là đài quan sát không phát hiện có xe trên tuyến đường an toàn, không di chuyển được, cho nên máy bay vì tránh né xe mà lệch khỏi tuyến đường an toàn. May mà đa số hành khách chỉ bị kinh sợ, một số ít thương nhẹ mà thôi." Benney giản lược nói.
Ngày hôm qua vì việc này anh về công ty cùng quản lý khu vực Los Angeles thảo luận vấn đề trách nhiệm, cùng công việc bồi thường.
"Tại sao có xe trên đường an toàn mà đài quan sát lại không phát hiện?" Đây là sai lầm lớn cỡ nào! Mặc dù người bình an, Cừu Lỵ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đây chính là vấn đề của bọn họ." Anh nhún vai nói.
Từ trước đến giờ anh luôn yêu cầu nhân viên đội bay phía dưới nhất định phải làm tốt công việc sửa chữa bảo dưỡng, cho nên Ánh Dương thành lập mấy năm qua, chưa bao giờ xảy ra sự cố như vậy, đây cũng là điều anh tự hào .
"Bất kể nói thế nào, máy bay của chúng ta còn có tất cả hành khách bình an mới quan trọng." Cô lầm bầm nói, trên mặt nhẹ nhõm."Đây là lần đầu tiên công ty chúng ta xảy ra sự cố an toàn bay như vậy sao?"
"Có thể coi là như vậy đi!" Anh thản nhiên nói, không muốn bàn tiếp đề tài này nữa, vì vậy nói sang chuyện khác: "Canh uống ngon không?"
"Ừ! Rất thơm ngon ! Anh có thể uống một chút xem."
"Em dùng món chính của bữa ăn đi, thịt bò bít tết lạnh ăn không ngon."
"Tốt." Cô cầm dao nĩa lên, cắt khối thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng.
"Vẫn không có hỏi em, thích ăn thức ăn gì ?"
"Thật ra thì em thích nếm thử món ăn mới mẻ, nhưng ghét cũng không ít."
"Vậy em ghét cái gì?"
"Ách —— cà." Cô suy nghĩ một chút nói.
"Cà? Đó là cái gì?" Benney cũng không có nghe qua.
"Cà là một loại rau dưa màu tím, hơn phân nửa dùng tại bữa ăn Trung Quốc, kiểu phương tây cũng có, chỉ là rất tương đối ít." Cô rất nghiêm túc giới thiệu.
"Mùi vị gì ? " anh rất muốn hiểu rõ cô ghét gì, rốt cuộc ghét như thế nào.
Cô tạm ngừng , không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, nói cũng vô ích."
"Không sao, về sau anh có cơ hội, sẽ thử một chút coi mùi vị cà như lời em nói là mùi vị gì." Benney vì cách cô nói mà cười.
"Hắc! Anh ở đây giễu cợt em sao?" Cừu Lỵ bĩu môi nói.
"Làm sao có thể!" Lời tuy như thế, nhưng khóe miệng Benney còn không thu lại được nụ cười.