Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322272

Bình chọn: 9.5.00/10/227 lượt.

thời gian. Tên con bây giờ là Mỹ Lệ."

Mộc ba trong lòng âm thầm có chủ ý, thật là gặp may lại chẳng tốn chút công sức nào. Ông đang lo không biết đi nơi nào tìm người kiếm tiền cho mình, cơn nghiện phát tác thực khó chịu, Tiểu Ốc tuy là con gái nuôi của ông, nhưng lúc này dù có là con trai ruột ở đây, ông cũng sẽ làm vậy, biết Tiểu Ốc giỏi võ, nên ông chỉ có thể dùng trí. Ông nói với cô: “Vậy cùng ba đến đây đi! Ba đang làm việc trong câu lạc bộ đêm, ba dẫn con đi gặp bà chủ, con có thể ở lại chỗ đó rửa chén dĩa."

Tiểu Ốc nghĩ thầm Mộc ba chắc sẽ không lừa gạt mình đi!

Cô đi theo, kết quả lúc đi vào, Mộc ba mang cô tới trước mặt bà chủ, âm thầm ra dấu tay với bà chủ, mặt ngoài lại biểu lộ đáng thương nói: “Đây là đứa con gái vượt ngục của tôi, nó chạy trốn tới nơi đây, xin bà chủ chứa chấp nó."

Bà chủ cười hết sức xinh đẹp, nhìn một chút, thấy Tiểu Ốc có vẻ thùy mị, cảm thấy cũng không tệ lắm, ra hiệu bằng mắt với hai hộ vệ đang đứng đối diện.

Hai hộ vệ lập tức hiểu ý, đi tới trực tiếp khống chế Tiểu Ốc, bắt được hai tay của cô. Tiểu Ốc trợn tròn mắt, nhìn về phía Mộc ba không thể tin, kêu: “Ba, làm gì vậy?

Dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng ông không hít thuốc phiện sẽ khó chịu đến chết. Mộc ba không nhìn cô, mà nói chuyện với bà chủ kia: “Bà cho giá đi! Đây là con gái nuôi của tôi, nuôi lớn như vậy thật không dễ dàng a!"

“Mười vạn baht Thái."

Mười vạn bahtThái tương đương với hơn hai vạn nhân dân tệ , Mộc ba làm sao đồng ý: “Con gái của tôi chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Nhiều hơn nữa đi!"

“Hai vạn năm baht Thái, không cần thì dẹp đi, con gái của ông vừa nhìn đã biết không dễ cư xử, có đáng tiền hay không chính ông biết." Bà ta biết những kẻ hít thuốc phiện này, dù có ra giá ít hơn nữa cũng sẽ đồng ý, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ bán con bán vợ.

“Được! Hai vạn năm thì hai vạn năm, đưa tiền mặt đi! Dầu gì ở đây tôi cũng có chút chuyện." Không đưa tiền mặt thì phải đi ngân hàng lấy, như vậy rất phiền toái.

Bà chủ gọi người trông nom sổ sách đi vào, rồi đưa cho ông một khoản tiền.

Tiểu Ốc bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm. Cô thật khóc không ra nước mắt, cô là nên vui mừng vì rốt cuộc cũng thành công lẫn được vào, hay là nên vui mừng vì bị ba nuôi bán đi? Làm nội gián, cái gì cô cũng đều nghĩ qua, duy chỉ không có nghĩ tới có một ngày cô sẽ bị ba nuôi của mình bán đi. Mà cô thật sự không cách nào tưởng tượng được, ngày xưa ba nuôi gian xảo thế nào, bây giờ lại có thể biết biến thành cái bộ dáng này, ba nuôi trước kia đặc biệt yêu thương cô, nhưng bây giờ lại có thể bán đứng cô.

Thật ra thì cô có thể đánh thắng được hai hộ vệ này, nhưng thật vất vả mới tiến vào đây, cô không có lý do gì lại chạy trốn.

Sau khi xác định trong phòng không có người khác, Tiểu Ốc móc ra thiết bị được giấu ở giữa hai ngực, đó là loại son môi đặc chế, cô phải thông báo cho Vương Triệu Quân tin tức bên này, mở ra một đầu, rồi bắt đầu hướng về phía bên trong thu nội dung cho bên kia nghe: “Cảnh sát Vương, chuyện có biến hóa.”

“Tôi gặp ba nuôi của mình, ở vùng gần chỗ ăn chơi lớn nhất, ông ấy bán tôi vào chỗ ăn chơi này, tôi sẽ tùy cơ hành sự. Nếu như anh có thể thì phái người bắt ba tôi đi, đưa ông ấy đi cai nghiện, nếu được như vậy thì không còn gì tốt hơn. Mặt khác anh nói cho Mộc Trạch Khải biết để anh ấy đề phòng, có lẽ ba cũng sẽ đi lừa anh ấy."

Sau khi thu xong, Tiểu Ốc đem son môi phục hồi như cũ, tiếp tục giấu ở giữa hai ngực.

Sau khi bị nhốt hai ngày, Tiểu Ốc được thả ra tiếp khách, cùng với các cô gái bình thường khác ở cùng một chỗ. Thời điểm Tiểu Ốc tiếp khách, cô thưởng cho khách làng chơi một châm ý loạn tình mê, vậy là xong. Từ miệng của những chị em kia, Tiểu Ốc moi được một chút tin tức hữu dụng, tỷ như vị trùm buôn thuốc phiện kia mỗi lần tới chọn nữ nhân đều là đem các cô gọi vào một ngôi nhà nhỏ hai tầng, bảo các cô tất cả đều cởi hết, hắn đứng ở trên lầu, ẩn núp ở một vị trí nào đó mà nhìn, thích ai thì kêu người ta bịt mắt mang đi, có đôi khi là ở trên lầu, có đôi khi là đi dã ngoại hoặc là trên xe.

Tiểu Ốc càng nghe càng cảm thấy không tốt, không phải là cô không thể hy sinh, nhưng cô thật không muốn đem thân thể của mình cho tên đàn ông khác nhìn, ngoại trừ người đàn ông của cô.

Qua vài ngày nữa, việc cô lo lắng cũng đến. Buổi tối khoảng chừng mười một, mười hai giờ, những cô gái chưa bị khách mang đi, hoặc là không đem khách vào gian phòng của mình, những cô gái đang ngồi trong đại sảnh cùng các vị khách cười đùa, sẽ bị gọi bị ra cửa sau, người quản lý vừa đếm, vừa đẩy họ lên xe. Hắn nói với tên đàn ông có chút bỉ ổi, đang đứng bên cạnh chiếc xe hàng: “Hôm nay các cô gái hơi ít, còn chưa có đi tiếp khách, tại đây có mười ba người."

“Đúng là có hơi ít, trước hết cứ vậy đi!" Tên đàn ông nói xong đem cửa khoang xe đóng lại rồi lên đường.

Vừa đóng cửa, bên trong là một khoảng không gian đen kịt. Chúng làm vậy không chỉ bởi vì việc này có thể tránh tai mắt, mà còn có thể làm cho các cô không nhớ được đường đi, chỉ là bọn chúng không biết trên người Tiểu Ốc có trang bị máy ngh


Insane