
rất cẩn thận, lúc nào cũng phải trông coi không để cho người ngoài có thể chiếm đoạt tài sản. Ông có thể cho con gái phố Tam Hoàng, nhưng không thể cho người ngoài, kể cả con rể.
Tiểu Ốc biết ý định của ông, lập tức tỏ thái độ: "Ba, ba yên tâm đi! Con chỉ muốn gả cho Kiều Kiều".
"Ba biết rõ con thích Kiều Kiều, ba và mẹ cũng hi vọng con có thể cùng Trạch Khải trở thành vợ chồng, nhưng ngộ nhỡ không thành thì...Trạch Khải rất bướng bỉnh, ba biết rõ con đối với nó rất tốt nhưng thái độ của nó với con không tốt lắm, nó còn chưa hồi tâm chuyển ý". Dù sao cũng là con gái do mình nuôi lớn, ông biết rõ tính của Tiểu Ốc, một khi gả cho Trạch Khải thì phố Tam Hoàng giao cho cô cũng chính là giao vào tay người nhà.
"Ba, con sẽ theo đuổi anh ấy". Tiểu Ốc tin tưởng, cô đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy nhất định sẽ thành công, cô sẽ không buông tha anh.
"Ba cũng hi vọng con trở thành con dâu của ba". Ông nói rất nghiêm túc .
"Vâng, ba mẹ thật là tốt". Cô yêu gia đình này, yêu Trạch Khải cũng yêu cả ba mẹ, nếu cả đời được ở cùng họ thì cho dù phải gánh vác công việc vì cái nhà này cô cũng sẽ cố gắng đứng ra.
"Con bé ngốc nghếch, tối nay con về sớm một chút, ba sẽ bảo người giúp việc nấu cho con một nồi canh an ủi". Một cô gái bị kinh sợ thì phải được nghỉ ngơi nhiều hơn, phố Tam Hoàng đã có ông, ông còn chưa già.
"Không cần đâu ba, con không mệt". Lúc không có chuyện gì làm, cô thường ở trên phòng mút kẹo que, xem TV, chẳng làm gì khác nữa.
"Về nghỉ ngơi đi. Hôm nay Trạch Khải ở nhà, con về nhà cùng nó nói chuyện sẽ tốt hơn". Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ông muốn tạo điều kiện cho Tiểu Ốc và Trạch Khải ở cùng nhau nhiều hơn, chứ Tiểu Ốc suốt ngày đi theo ông thì làm gì có nhiều cơ hội.
Vừa nghe Mộc ba nói như vậy, Tiểu Ốc lập tức thay đổi ý định: "Vậy con về".
"Đi đi"
Tiểu Ốc ra trạm xe buýt bắt xe, nửa tiếng sau cô về đến nhà. Mộc mẹ nghe qua điện thoại biết hôm nay cô gặp chuyện nên đã bảo nhà bếp hầm một nồi canh cua đậu hủ để an ủi Tiểu Ốc.
Nghe tiếng bước chân của cô, Mộc mẹ từ trong đi ra, nắm bàn tay nhỏ bé của cô: "Mẹ đã nghe ba con nói, may mà con không sao, làm mẹ lo sợ quá".
"Mẹ, con không sao cả" Cô cười cười, nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Mộc Trạch Khải vừa lúc từ trên lầu đi xuống, anh tuyệt không tin nụ cười ngọt ngào của cô, lạnh lùng phán một câu: "Mẹ, mẹ không phải cần phải lo lắng, gieo nhân nào gặt quả nấy, cô ta sẽ không ra đi nhanh thế đâu".
"Trạch Khải, sao con lại nói Tiểu Ốc như vậy, nó là em gái con mà". Mộc mẹ cau mày. Trong lòng bà yêu thương Tiểu Ốc nhiều hơn, Tiểu Ốc là do bà nuôi lớn, con bé tốt đẹp thế nào bà sao không biết, nhưng con trai bà toàn bắt nạt con bé.
"Mẹ, mẹ còn nói cô ta là cô dâu nuôi từ bé của con, nhưng trong lòng con cô ta không phải là em gái cũng không phải là cô dâu nuôi từ bé". Trong lòng anh cô là một người rất đáng ghét, chỉ thế mà thôi.
Mộc mẹ tức giận, mặt đỏ bừng bừng, nhưng Tiểu Ốc thì vẫn bình thường, cô quen rồi nên chỉ nói lại một câu khiến Mộc Trạch Khải giận sôi lên: "Mẹ đừng nóng giận, con cảm thấy tai họa này là do ông trời sắp đặt, con sẽ sống tốt để sau này còn cùng Kiều Kiều nên duyên vợ chồng".
"Tôi không nói chuyện với em". Anh xoay người đi ra ngoài.
"Trạch Khải, con ăn cơm đã chứ?" Mộc mẹ hỏi.
"Không ăn". Tức no rồi.
"Kiều Kiều, ra cửa nhớ mang theo bảo vệ, mấy ngày nay không an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em và ba". Tiểu Ốc đuổi theo anh.
"Không cần em quan tâm" Anh nhìn thấy cô lại bực bội, đẩy cửa ra. . . . . .
Hơn mười giờ, Đậu Diệc Phồn gọi điện thoại: "Tiểu Ốc Tử, đi bar không?"
"Không đi, tôi ngủ rồi". Ba nói cô nên tránh xa Đậu Diệc Phồn một chút.
"Đừng vô tình như vậy! Dầu gì hôm nay anh cũng đã cứu mạng em".
"Nhưng tôi cũng đã đáp ứng, bất kể là chuyện gì sau này tôi cũng sẽ đáp ứng cậu một chuyện". Cô không muốn nợ cậu ta nên cho dù sau này cậu muốn gì cô cũng sẽ đáp ứng.
"Anh thấy điện thoại di động của em bị rơi có vết xây xước, anh tặng em một cái mới được không?"
"Ngày mai tôi tự đi mua".
"Nhưng anh đã mua rồi, hay là em muốn anh cho người đưa đến cho ba em để ông ấy chuyển cho em nhé". Đậu Diệc Phồn nhìn như tùy ý thì thầm một tiếng.
"Tôi nhận". Tiểu Ốc nghiến răng nghiến lợi nói, cô không muốn chuyện nhỏ này sẽ đến tai ba.
"Vậy em ra cửa chờ anh, anh tới ngay lập tức". Đậu Diệc Phồn hấp ta hấp tấp nói, không biết vì sao cậu luôn muốn trêu chọc cô nhóc này.
Tiểu Ốc đang ngồi trên sofa phòng khách đành đứng lên, đi ra ngoài. Cô có thói quen bất kể Mộc Trạch Khải về muộn thế nào cũng chờ cửa anh. Cô đi ra ngoài cửa chờ Đậu Diệc Phồn cũng không bật đèn hay thay dép vì nghĩ rằng sẽ vào nhà ngay.
Đậu Diệc Phồn rất nhanh đã đến, mở cửa xe ra ngoắc cô tới, gương mặt dưới ngọn đèn càng thêm xinh đẹp, nhìn cô một lúc mới nói hai chữ: "Lên xe".
Tiểu Ốc xòe bàn tay hỏi thẳng: "Điện thoại di động?"
"Chờ chút đã, đi ăn đêm cùng anh được không? Anh đói bụng". Cậu khẽ nheo mắt nhìn cô.
"Được". Tiểu Ốc nhìn cậu cười cười, cậu còn chưa kịp phản ứng gì cô đột nhiên nhào tới, lướt qua người cậu