XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322955

Bình chọn: 8.5.00/10/295 lượt.

i đi vào. Trong tầng hầm tối đen như mực, nhưng có thể ngửi thấy được một mùi máu tanh hôi thối, mùi này lại không tiêu tan, làm cô thấy ghê tởm, muốn ói.

Người canh chừng đi mở đèn, Tiểu Ốc thấy cách đó không xa có người bị trói ở trên cây cột, toàn thân bị đánh đến không còn thấy được khối thịt nào, có thể nói là máu thịt be bét, đầu tóc lại rối bời. Hình như người đó chính là Vương Triêu Quân. Cảnh sát Vương ngày xưa uy phong lẫm liệt, nay lại thành bộ dáng này, ngoài đau lòng, cô cũng nghĩ tới tương lai của mình có thể hay không cũng như anh ta.

Nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu người, Tiểu Ốc nhìn Đậu Diệc Phồn một cái, Đậu Diệc Phồn ngầm hiểu trong lòng, đột nhiên kêu một tiếng: “Ah! Chiếc nhẫn đính hôn của tôi không thấy đâu."

Mọi người đều giúp anh tìm, nhưng nơi này tìm không thấy: “Không có a!"

“Xong rồi xong rồi! Có phải hay không rớt tại bên ngoài rồi, nếu là vứt bỏ, sợ là mấy ngày sau đều phải ngủ thư phòng rồi. Các ngươi mau đi ra bên ngoài tìm một chút đi! Tự tôi cũng tìm, hai người các ngươi ở lại chỗ này, đối với hắn nghiêm hình tra khảo! Tôi cũng không tin, hắn không nhận tội!" Đậu Diệc Phồn nói xong, đem người dẫn đi ra ngoài.

Tiểu Ốc đi tới, chụp bả vai của Vương Triêu Quân: “Cảnh sát Vương, tỉnh lại, là tôi!"

Vương Triệu Quân không để ý đến cô, nhìn như ngủ thiếp đi, người kia nói: “Không cần kêu, anh ta nhất định là đau ngất đi, thử một chút xem còn hô hấp không, nếu là có thì trước đem ra ngoài rồi tính sau, thời gian cấp bách."

Tiểu Ốc liếc mắt nhìn cái bàn ủi bị ném ở trong thùng nước ngâm, sau đó đem ngón tay đặt ở chóp mũi của Vương Triêu Quân thử một chút, có hô hấp: “Còn sống.”

Người nọ lập tức móc ra con dao nhỏ, cắt sợi dây đang trói chặt Vương Triêu Quân, Tiểu Ốc ở bên cạnh đỡ để tránh Vương Triêu Quân ngã xuống. Không ngờ âm thanh này lại dẫn bọn người kia tới.

Động tác người nọ rất nhanh, cởi áo khoác trên người phủ them anh ta, hai người dìu dắt Triêu Quân ra ngoài, nhìn bên ngoài không có người, Tiểu Ốc và người nọ nhanh chóng mang Vương Triêu Quân đi ra ngoài, đi nhanh đến cửa thì Diệc Phồn tới, người kia đến giúp, nói: "Mau! Cô mở cửa ra, tôi đỡ anh ta qua đấy.''

Kết quả, bọn họ còn chưa có ra cửa chính, đột nhiên thấy mấy người kia đang cúi đầu tìm chiếc nhẫn trên thảm cỏ, chạy qua bên này, vốn muốn nói, chúng ta không tìm được chiếc nhẫn, nhưng mới nhìn thấy vết thương chồng chất trên người của Triêu Quân đang bị Diệc Phồn dìu dắt, cũng biết chuyện không dễ dàng như vậy, nói nhanh: "Thiếu gia! Người dẫn anh ta đi đâu? Không có lệnh của lão gia, bất luận kẻ nào cũng không thể mang đi, nếu không giết không tha.''

“Mau tránh ra! Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi sao?'' Diệc Phồn không chịu uy hiếp, đỡ Vương Triêu Quân lui về phía sau.

“Không dám! Nhưng là thiếu gia, người không thể làm khó chúng tôi.'' Những người đó từng bước từng bước ép sát, bao bọc từ phía sau, đem hắn và bọn họ vây vào giữa, tình huống rất không ổn.

“Không dám thì tránh ra!"

“Chuyện này. . . . . ." Mọi người thật khó khăn, vừa là thiếu gia, vừa là lão gia, hai bên không thể đắc tội.

“Tao xem ai dám mang người đi.'' Âm thanh của lão gia từ đằng xa truyền đến, vốn là ông nghe được động tĩnh, biết được Diệc Phồn khó về nhà đã trở lại, cố ý bò dậy, muốn nói mấy câu với con, lại nghe được tiếng ồn ào trong sân, thì ra là vì chuyện này mà đến, lời nói của ông, nhìn ông ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Diệc Phồn hừ một tiếng, kêu ông một tiếng: “Cha, làm sao người đã dậy rồi?"

"Mày còn biết tao là cha mày? Nếu tao không dậy, mày đã đem cái nhà này phá hỏng rồi.'' Lão gia rất tức giận, đi tới muốn đánh.

Tiểu Ốc móc súng ra, hướng về phía đám người kia: "Không cho tới đây, người nào tới đây, tôi bắn chết.''

Nhất thời không ai dám tiến lên, nhưng ông già lại nói: "Thật sao? Vậy tôi lên trước cho cô giải quyết.''

Ông già nói xong hướng về phía cô, cho dù ở lúc này, cô vẫn như cũ không có đem súng chĩavề phía ông, cô đã đồng ý với Diệc Phồn.

Nhưng ông già sẽ không nhân từ như vậy, bởi vì cô hóa trang, không nhận ra là cô, chỉ là nếu là nhận ra, có thể giết dứt khoát, tất cả hành động của Diệc Phồn, đều do con đàn bà kia, giết xong hết mọi chuyện.

“Không! Cha không được giết cô ấy.'' Nói xong anh chắn trước mặt cô, hơn nữa dùng âm thanh chỉ cô mới nghe được: "Ép buộc tôi!"

Cô không do dự, cầm súng đặt lên đầu anh: "Các người không để cho tôi đi, tôi sẽ giết anh ta.''

Rõ ràng ông già không chịu uy hiếp, nói: "Mày dám nả một phát súng với nó, tao liền đem mày và Triêu Quân đánh thành cái gậy, mày tin hay không? Chúng tao có nhiều súng như vậy, mà mày chỉ có một khẩu súng, mày có cần thử xem ai nhanh hơn không.''

"Ông mà giết tôi, tôi liền bắt anh ta chôn theo tôi.''

Nhưng ông già không tin cô: "Đừng nháo, chẳng lẽ tao nhìn không ra, mắt của mày không có sát ý. Nhưng mà tao có thể đánh mày thành cái gậy, mày ngoan ngoãn chịu trói đi.''

Cô thở phì phò, để súng xuống, hỏi Diệc Phồn: "Bây giờ nên làm gì?"

Diệc Phồn cũng thở dài một cái, nói với cha: "Cha cần gì phải như vậy. Nếu cha giết