Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326972

Bình chọn: 8.5.00/10/697 lượt.

ai.......” Nhưng không biết nên nói gì tiếp theo.

Dù sao một người là người phụ nữ của mình, một người là em trai......Trên thế giới này có sự phản bội nào đau hơn thế này?

“Cút!” Thạch Thương Ly lạnh lùng lặp lại, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ: “Cút! Cô không xứng làm mẹ con tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn gặp lại cô!”

“Thật xin lỗi!” Cô khóc đỏ con mắt, nói ra ba chữ, đôi chân vô lực, lảo đảo đi ra khỏi nhà.

Có lẽ từ nay về sau, nơi này sẽ không còn là nhà cô nữa. Từ đó về sau, cô sẽ hai bàn tay trắng.......

Cút! Cô không xứng làm mẹ con tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn gặp lại cô!

Cút! Cô không xứng làm mẹ con tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn gặp lại cô!

Cút! Cô không xứng làm mẹ con tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn gặp lại cô!

Lời lẽ của hắn cứ vọng về, mỗi lần nghĩ đến cô như nghẹn lại, không cách nào thở được.......

Loại cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn!

Sau lưng Kỳ Dạ cùng Thạch Lãng gọi ầm ĩ, cô không nghe thấy gì ngoài giọng nói của hắn, ngoài ra không nghe thấy gì! Thế giới hoàn toàn sụp đổ chỉ còn lại một đống đổ nát.

Gió đêm xuyên qua cổ áo khiến cô không chịu được run rẩy, lảo đảo trong đêm, không rõ phương hướng nhưng cũng không biết mình nên đi về đâu.

Cả thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ cho cô dung thân.

Dưới chân có tảng đá, cô không để ý nên bị vấp ngã trên mặt đất, đau đớn lan tràn, nước mắt lan tràn bị gió thổi khô lại chảy xuống, cứ lặp lại nhiều lần.

Cô không còn hơi sức ngồi trên mặt đất, không chú ý nhiều chỉ ngồi ôm hai chân khóc lớn. Nghĩ đến sắc mặt Thạch Thương Ly, nghĩ đến lời hắn nói cảm thấy mình không thể sống được nữa.

Không bằng chết cho xong......

Không bằng chết cho xong......

Không bằng chết cho xong......

Bụng quặn đau, một dòng nước ấm chảy xuống, ướt quần, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng......Cô ôm cơ thể mình như cánh bướm run rẩy trong gió, cuối cùng không thể kháng cự được bão táp ngã xuống vũng bùn.

“Mẹ.......Con thật đau.......Thật sự con rất đau......Mẹ dẫn con đi. Thạch Thương Ly, em thật đau.......”

Trăng sáng, gió thổi lạnh, cây cối ven đường bị gió thổi nghe xào xạc, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh đèn đường mờ, đau thương chỗ nào cũng có, vô cùng đen tối, tuyệt vọng đã nuốt chửng cô......

Cảnh tượng trước mắt không ngừng quay, những chuyện mới diễn ra ngày hôm qua hôm nay đã kết thúc. Ánh mắt ngày càng mơ hồ giống như rơi vào bóng tối, vĩnh viễn không tìm thấy lối ra......

Vĩnh viễn không tìm thấy lối ra......

Mở mắt nhìn thấy ánh đèn yếu ớt ở đầu giường, mùi thuốc sát trùng gay mũi khiến Đậu Đậu không khỏi nhíu mày. Ngay sau đó đập vào mắt chính là ánh mắt của Thạch Lãng, có có giọng hắn truyền vào lỗ tai.

“Bảo bối, rốt cuộc em đã tỉnh.”

Đậu Đậu chết lặng, sắc mặt không có chút tình cảm nào, ánh mắt trống rỗng như tượng gỗ không có tình cảm, rút bàn tay của mình lại. Quay đầu, không nhìn hắn ta “Bảo bối” cái từ này giờ phút này làm cô cảm thấ ghê tởm......

Thạch Lãng không để ý tới thái độ lạnh nhạt của cô, lại nắm tay cô hưng phấn nói: “Bảo bối, trong bụng em có con của chúng ta.”

Một câu nói khiến Đậu Đậu ngây ngẩn cả người......Ánh mắt trống rỗng ảm đạm nhìn hắn ta, đôi môi mỏng không cách nào mở ra.

“Mặc dù bác sĩ nói có dấu hiệu sinh non nhưng không sao. Về sau anh sẽ chăm sóc tốt cho em, em sẽ không có chuyện gì. Bảo bối, đừng sợ.......Không có tiểu thối chúng ta còn có con, sẽ còn có nhiều hơn. Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em và con.” Thạch Lãng nắm chặt tay cô, thề son sắt.

Loan Đậu Đậu vẫn im lặng như cũ không lên tiếng, đôi lông mi chậm rãi nhắm lại.

Sẽ không có......

Cả thế giới sẽ không bao giờ có Thạch Thương Ly thứ hai, cũng sẽ không có tiểu thối thứ hai........

“Bảo bối, nhất định em rất mệt, em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ chăm sóc em.” Thạch Lãng ngồi cạnh giường vẫn chưa rời đi, chỉ canh chừng cô. Nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy hi vọng, có đứa bé, Đậu Đậu nhất định sẽ chung sống tốt với hắn ta, về sau hắn ta cũng sẽ đối xử tốt với Đậu Đậu gấp bội lần!

Đậu Đậu mở mắt không thấy Thạch Lãng, phòng bệnh trống rỗng chỉ còn một mình cô, im lặng nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Bàn tay chậm rãi vuốt ve bụng......

Nơi này có một đứa bé tồn tại sao?

Đáng tiếc.......

Không phải là con của Thạch Thương Ly!

Thạch Thương Ly hận cô, cũng sẽ hận đứa bé này.....

Hắn đã từng nói sau này muốn có một đội banh......

Làm sao đây, bây giờ không còn nữa rồi. Tại sao cô còn sống chứ? Tại sao cô lại có thai con của Thạch Lãng chứ...... Thạch Lãng xách thức ăn mới vừa mua về đứng trước cửa phòng bệnh nhìn chiếc giường trống rỗng không có một bóng người. Xoay người bắt lấy một y tá đi ngang qua lo lắng hỏi: “Bệnh nhân ở phòng này đâu?”

Cô y tá vội lắc đầu: “Không biết!”

“Rốt cuộc các người làm gì? Bệnh nhân đi đâu cũng không biết?” Thạch Lãng tức giận quát, ném đồ trong tay xuống đất, xoay người tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Cô y tá không nhịn được trợn mắt: “Cô ấy không phải bệnh nhân do tôi phụ trách, làm sao tôi biết cô ấy đi đâu? Thật kỳ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t