
ng lòng đau đớn... Trong cổ họng có chút hơi ngứa, muốn ho khan, mùi máu
trong không khí càng ngày càng nồng đậm... “Đừng lượm!” Thạch
Thương Ly cứng ngắc tại chỗ, lạnh lùng gằn ra từng chữ, trong giọng nói
tràn đầy tức giận lẫn tâm tư phức tạp.
Loan Đậu Đậu giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu nhặt mảnh thủy tinh, bất chợt ngón tay bị
mảnh thủy tinh cứa vào, máu tươi chảy ra, lăn xuống lòng bàn tay ướt
nhẹp.
“Anh bảo em đừng lượm, không nghe thấy sao?” Thạch
Thương Ly cao giọng nói, xoay người xuống nắm lấy cánh tay của cô kéo
lên, lại nhìn thấy vết thương nơi tay cô máu vẫn đang chảy ra, trong ánh mắt chợt lóe lên tình yêu thương, không suy nghĩ liền cúi đầu đem ngón
tay của cô vào miệng mình, mút hết máu nuốt xuống bụng.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, nước mắt chậm rãi rơi...
Thạch Thương Ly cảm thấy tiêu pha ướt át, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn
mặt cô ướt đẫm nước mắt, ngón tay dịu dàng lau đi. Giọng nói trở về bình thường, thấp giọng nói: “Anh có hỏi cái gì đâu, sao em lại khóc?”
Chính là tại anh không hỏi, cô mới khóc!
Loan Đậu Đậu nói không lên lời, nước mắt tràn ra, im lặng nhìn anh.
Thạch Thương Ly, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?
“Thật là ngốc!” Thạch Thương Ly không thể làm gì, cúi đầu ôm lấy cô vào trong ngực, chặt đến mức không có nổi một khe hở, chỉ hận không thể để cô vào trong người mình, như vậy không ai có thể cướp cô đi được, không ai có
thể dòm ngó đến cô.
Loan Đậu Đậu bị anh siết chặt như muốn tắt thở cũng không mở miệng, chỉ hận không thể cứ như vậy bị ghìm đến chết
thôi, có lẽ chết thì bọn họ sẽ không còn bị giày vò, khổ sở nữa...
Ông Thạch ở bệnh viện, mặc dù đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng thân thể
vẫn còn yếu, cần phải ở lại bệnh viện quan sát một tuần lễ.
Loan Đậu Đậu chịu đựng ôm canh bổ dưỡng đi đến bệnh viện thăm ông, nhưng ông Thạch cũng không nể tình mà nhìn cô một cái, vẫn nằm trên giường, nhắm
mắt lại.
Loan Đậu Đậu đặt hộp giữ nhiệt ở bên cạnh, ngồi
xuống, dùng khăn lông lau tay cho ông, vừa xoa bóp cánh tay và bắp chân, vừa nhàn nhạt mở miệng nói: “Ông cả đời tâm huyết không phải chỉ có
công ty, còn có ba cháu trai nữa. Ba người bọn họ đều rất tốt, khỏe mạnh không có bệnh tật gì, không phải ông là người hạnh phúc nhất trên đời
sao? Thạch Thương Ly có sự nghiệp riêng, anh ấy đều dễ dàng quản lý, rất vui vẻ. Thạch Lãng bây giờ mặc dù không làm gì, nhưng vẫn tốt hơn trước kia chỉ biết chọc gái, ăn chơi trác táng, cũng coi như là có tiến bộ
đi. Về phần Kỳ Dạ, vốn là một người rất cao ngạo, nhưng cũng trở nên
lương thiện, vì người mình yêu có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Cậu ấy
không cần ông che chở cũng có thể sống vui vẻ khỏe mạnh. Mặc dù người
cậu ấy yêu là đàn ông, nhưng câu ấy cũng rất hạnh phúc sống thật với
lòng mình, ông cũng coi như là có nhiều hơn một người cháu trai
thôi...”
“Đúng rồi, ông cũng chưa nhìn thấy tiểu thối nha! Dù sao cũng gọi ông là cụ, lần sau tôi sẽ dẫn nó tới đây, ông nhớ phải cho bao lì xì đó! Tôi đi trước, nếu đói bụng nói y tá mang canh lại cho ông uống, lạnh có thể nói họ mang đi hâm nóng. Ngày mai tôi sẽ lại đến thăm ông.”
Loan Đậu Đậu nói xong, xoay người rời đi. Mặc dù ông
Thạch rất đáng ghét, nếu như ông ấy không có tư tưởng chuyên chế từ đời
trước như thế, bi kịch cũng không xảy ra. Cuộc đời Thạch Lãng cũng không lắm bi ai cùng khổ sở, Thạch Thương Ly cũng không có nhiều gánh nặng
như vậy, Kỳ Dạ cũng không đến nỗi không có cha mẹ...
Nhưng
chuyện đã xảy ra, thời gian cũng không quay trở lại được, không thể làm
lại từ đầu. Huống chi ông ấy đã lớn tuổi như vậy, sau khi nằm viện ngoài Kỳ Dạ với Thạch Thương Ly đến thăm cũng chẳng có ai đến nữa. Một ông
già một mình nằm viện, lẻ loi hiu quạnh vô cùng đáng thương!
Cô coi như là ghét người này, nhưng nhìn tiểu thối, vẫn là nên quan tâm, không thể để cho ông ấy chết!
Ông Thạch mở mắt nhìn trên bàn có hộp giữ nhiệt còn dán phim hoạt hình
manga, không khỏi nhíu mày, thật đúng là một con bé tầm thường, đồ dùng
cũng thật là tầm thường.
Y tá đi tới, thấy hộp giữ nhiệt, quan tâm hỏi: “Nhân lúc canh còn nóng nên uống mới phải... Có muốn tôi lấy cho ông uống không?”
“Không cần, cô đem đi!” Ông Thạch hất mặt, không nhìn tới hộp giữ nhiệt, không lạ gì đồ của cô ta mang tới.
“Ha” Y tá không hiểu tại sao ông ta không uống... Nhưng mà ông Thạch đã nói, thì dù là chuyện gì cũng phải đáp ứng. Cầm hộp giữ nhiệt lên, nói: “Vậy tôi cầm đi vứt.”
Ông Thạch rầm rì một tiếng, không trả
lời. Ánh mắt nhìn tới bóng dáng y tá đi tới cửa, lại vội vàng mở miệng:
“Chờ một chút!”
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi đói bụng! Lấy cho tôi uống!” Ông Thạch không được tự nhiên nói.
Y tá khẽ cười trộm, đi tới múc canh vào trong chén đưa cho ông: “Vậy ông
từ từ uống, lát nữa tôi quay lại giúp ông dọn dẹp, rửa sạch hộp giữ
nhiệt.”
Ông Thạch gật đầu, thoáng nhìn bát canh không dầu mỡ, mùi vị không tệ lắm. Khẽ nhấp một hơi, không nhịn được gật đầu, tay
nghề của cô ta cũng không đến nỗi nào, cũng có thể nói là ngon.
Một hớp lại một hớp, rất nhanh hộp giữ nhi