XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327641

Bình chọn: 9.00/10/764 lượt.

Dạ như vậy!

“Đậu Đậu, từ nhỏ bọn anh đã

lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thật ra trừ Kỳ Dạ, anh cùng Thạch Lãng

không trong sạch lắm. Trước từng có rất nhiều phụ nữ, có muốn kết hôn

cũng có vợ chưa cưới nhưng bởi vì một ít chuyện nên không thể ở chung

một chỗ. Cho nên em không cần phải cảm thấy danh phận là một gánh nặng

trong lòng, những thứ này thật ra không quan trọng. Quan trọng là về sau chúng ta phải chung sống tốt.” Loan Đậu Đậu đau xót, nước mắt ròng ròng nhìn anh, cảm động nói không ra lời!

Thạch Thương Ly véo cái mũi của cô, giọng cưng chiều nói: “Không được khóc, khóc nhìn rất xấu.”

Loan Đậu Đậu ôm chặt cổ của anh, vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn cao ngạo của

anh, nghẹn ngào nói không lên lời. Anh như vậy, làm sao em có thể buông

tay? Anh như vậy, làm sao em có thể ra đi?

“Thạch Thương Ly, em không muốn kết hôn, chúng ta cứ như vậy sống cả đời, được không?”

Thạch Thương Ly thoáng chốc ngỡ ngàng, lúc sau mới vươn tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé, giọng nói trầm thấp đồng ý: “Được.”

Loan Đậu Đậu hít sâu, đè nén không cho nước mắt rơi xuống.

“Thạch Lãng?” Hàn Tĩnh ra mở cửa thấy anh đứng đấy, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.

Tay nhét trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta,

Thạch Lãng nói ngay vào trọng tâm: “Không cần làm tổn thương nữa, cô ra

điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý.”

“A!” Hàn Tĩnh buông tiếng cười

lạnh, một tay đặt trên bụng mình, một tay nắm chặt nắm cửa, thâm ý nói:

“Hóa ra là vậy! Vậy anh đi tìm Loan Đậu Đậu đi. Dù sao tôi cũng ra điều

kiện thứ hai cho cô ta rồi. Cô ta sẽ nói cho anh biết phải làm sao!”

“Đậu Đậu?” Thạch Lãng nhíu mày, ánh mắt xoáy sâu vào người cô ta, lạnh lẽo hỏi: “Rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy?”

“Tốt nhất anh nên đi hỏi cô ta, tôi không thể nói!” Hàn Tĩnh lạnh lùng trả

lời, sau đó liền xoay người đóng cửa, không để cho Thạch Lãng nói thêm

câu nào nữa.

Thạch Lãng đứng ở cửa cả ngưởi ngây ngẩn, cô ta

rốt cuộc đã nói gì với Đậu Đậu, tại sao Đậu Đậu không nói gì với mình?

Đáng chết... Không phải đã khiến Đậu Đậu làm việc gì ngu ngốc chứ? Vừa

xoay người lên xe, vừa bấm số điện thoại của Đậu Đậu.

Loan Đậu Đậu ngồi trong phòng khách sạn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong

lòng mờ mịt lo lắng, không biết nên làm thế nào mới phải!

Thạch Thương Ly không bị tổn thương, nhưng Kỳ Dạ thì phải làm sao đây? Chẳng

lẽ thật sự muốn đưa Kỳ Dạ đến nhà tù phía Bắc cho người ta chà đạp sao?

Không thể được, cô không thể trơ mắt đứng nhìn Kỳ Dạ trải qua những

chuyện đáng sợ như vậy được! So với Kỳ Dạ, cô và Thạch Lãng...

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không phải sao?

Nếu như Thạch Thương Ly biết, anh đánh cô cũng được, chửi cô cũng được,

không cần cô cũng được, dù sao cả đời này cũng không thể kết hôn, không

thể mang hạnh phúc đến cho anh. Chỉ cần Thạch Thương Ly nói gì, cô cũng

sẽ đồng ý.

Chỉ là lần này, cô không thể làm như vậy!

Không phải rộng lượng, không phải vô tư, chỉ là không thể đứng nhìn... Không

thể đứng nhìn Kỳ Dạ bị tổn thương thêm nữa. Không có tình cảm của cha

mẹ, chỉ có ông nội, tuổi thơ cô đơn, ba người bọn họ đều trải qua cuộc

đời bi kịch đầy bóng tối, Thạch Thương Ly với Thạch Lãng đã bị tổn

thương rồi, chẳng lẽ còn muốn Kỳ Dạ cũng bị tổn thương nữa sao?

Chuông điện thoại không ngừng vang lên. Loan Đậu Đậu thấy tên người gọi, chần

chừ một lúc rồi nhấn nút nghe, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp

quen thuộc: “Em đang ở đâu? Hàn Tĩnh đã nói gì với em? Em định làm gì?”

Miệng muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh nào, lẳng lặng nghe hơi

thở của anh ta, mấy giây sau liền tắt điện thoại, dùng điện thoại gửi

một tin nhắn cho anh ta, nói rõ địa chỉ, sau đó liền tắt điện thoại.

Đứng trước gương trong phòng tắm, Đậu Đậu nhìn sắc mặt của mình đã tốt hơn

nhiều, chỉ là ánh mắt còn chút trống rỗng vô hồn, cằm nhọn gầy gò, môi

mấp máy, dùng nước rửa mặt để cho tinh thần tỉnh táo.

“Loan Đậu Đậu, không cần phải hối hận! Đây là cách duy nhất khiến mọi việc trôi qua tốt đẹp.”

Với tốc độ nhanh nhất, không tới nửa giờ sau Thạch Lãng đã tới khách sạn,

mở cửa đi vào, thấy bộ dạng cô khỏe mạnh, liền khẽ thở phào một cái,

“Hàn Tĩnh rốt cuộc nói với em những gì, điều kiện thứ 3 là cái gì?”

Loan Đậu Đậu cúi đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo, tinh thần bất ổn, cơ

thể phát run. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, giọng

nói như bị chặn lại, không biết nên mở miệng thế nào.

Thạch

Lãng tiến lên một bước, ánh mắt lo lắng nhìn cô, giọng quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Người em đang run lên, có phải không thoải mái ở đâu

không? Có muốn anh đưa đi bệnh viện không?”

Loan Đậu Đậu lắc

đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào anh ta, gắt gao cắn môi mình, hai cánh tay nặng nề nâng lên, từng nút từng nút cởi áo ra...

Thạch Lãng ngây ngẩn cả người, đưa tay lên đè tay cô xuống, lạnh lùng nói: “Em đang làm gì vậy?”

“Đây là cách duy nhất có thể giúp Kỳ Dạ!” Loan Đậu Đậu mím môi, giọng nói

run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn về phía anh ta, nước mắt trong suốt từ

khóe mắt rơi ra, chầm ch