
t của hắn cởi xuống, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý đụng vào da thịt của hắn, tim hôi run, trong lòng không khỏi có một cảm giác kích thích. Thạch Thương Ly xoay người ngồi trên giường, Đậu Đậu híp mắt sờ sờ tìm quần lót mới thay cho hắn.......
Cả quá trình quả thật rất dày vò!
Nhất là luôn cảm thấy đôi mắt nóng bỏng kia vẫn chăm chú nhìn cô giống như sói xám lúc nào cũng có thể ăn thịt!
Loan Đậu Đậu mặc quần ngủ cho hắn thì không nhịn được lẩm bẩm: “Tôi là Hồng Thái Lang không phải Xỉ Dương Dương, tôi là Hồng Thái Lang không phải Xỉ Dương Dương, tôi là Hồng Thái Lang không phải Xỉ Dương Dương!”
Không đúng! Hồng Thái Lang phải là vợ Khôi Thái Lang chứ?
“Được rồi, tôi về phòng đây......” Loan Đậu Đậu chuẩn bị đứng dậy đi, hắn lại lần nữa không báo trước kéo cô lên giường, bàn tay ôm chắc chiếc eo thon của cô.
Loan Đậu Đậu cảm thấy cơ thể hắn nóng bỏng, nhất là cậu nhỏ của hắn đang chống vào bụng cô, thật khó chịu! Nhất thời tâm hoảng ý loạn, miệng đắng lưỡi khô. “Anh buông tôi ra, tôi không muốn.......Không muốn........”
“Hư” Thạch Thương Ly nhíu mày, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Cứ như vậy dừng cử động, nếu không anh không đảm bảo mình sẽ làm gì đâu!”
Thạch Thương Ly thật không thể làm gì cô, mặc dì cậu nhỏ vẫn không thay đổi. Mồ hôi chậm rãi chạy xuống, vẫn bất động như cũ, không đụng cô! Chỉ đơn thuần muốn ôm cô ngủ, thích cảm giác có cô trong ngực.
Thạch Thương Ly còn chưa ngủ, ngược lại Đậu Đậu ngủ thiếp đi. Ngủ rồi không kháng cự lại được, đôi tay ôm eo hắn, chủ động thân thiết, lệ thuộc vào sự tồn tại của hắn, cuộn lại trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Trong bóng tối, đôi môi hắn khẽ nhếch, cúi đầu hôn lên trán cô. Ánh trăng ngoài cửa sổ trầm luân, bên trong có người nở nụ cười thoải mái.
Không giãy dụa nữa. Là cô, không do dự nữa, không hoài nghi nữa, nhất định là vật nhỏ này. Thật khờ cũng tốt, giả ngu cũng tốt, nhất định là cô không đổi!
Cứ như vậy yêu cô cả đời, vậy cũng tốt!
Đậu Đậu tỉnh ngủ muốn mở rộng tay chân lại không cách nào cử động được, nghiêng đầu thấy khuôn mặt Thạch Thương Ly đỏ bừng, le lưỡi một cái, quên mất đây không phải là phòng của mình. Bàn tay to của hắn đặt trên eo cô, thật nặng. Cô đưa tay sờ trán thì mới phát hiện có gì đó không đúng. Nhiệt độ của hắn cao hơn đối với người bình thường......
Đưa tay sờ trán hắn, thật là nóng!
“Tổng giám đốc, tỉnh dậy! Anh sốt rồi.......” Thử đẩy hắn một cái, không biết có phải hôn mê rồi hay không.
“Hả?” Thạch Thương Ly khàn khàn đáp lại cô, mắt vẫn không mở ra.
Đậu Đậu đẩy tay hắn ra, ngồi dậy khẩn trương nói: “Anh lại sốt rồi phải đi bệnh viện! Anh mau dậy đi.......”
Thạch Thương Ly ho nhẹ một tiếng, ánh mắt khẽ mở ra, đôi mắt phượng nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, nhẹ giọng nói: “Anh không sao, em tự lo cho em đi.”
“Không được, nhiệt độ của anh quá cao! Phải đi bệnh viện!” Loan Đậu Đậu kiên quyết, từ trên giường bò dậy, chạy khỏi giường muốn đi tìm nhiệt kế, nếu như sốt cao, bằng mọi giá phải đưa hắn đi bệnh viện.
Nghiêng đầu thấy có người nằm trên ghế salon, giống như thấy cứu tinh, bắt lấy cánh tay hắn: “Bọ Hung, mau giúp tôi một chút.......Anh ấy sốt rồi! Chúng ta phải đưa hắn đến bệnh viện!”
Thạch Lãng giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên, gương mặt đau khổ, trong mắt đều là đau thương. Giọng nói tràn đầy tức giận: “Tối hôm qua, em ở cả đêm với anh ta, ngủ trên giường anh ta!”
Cả ngày hôm qua hắn ta đều ở công ty chăm chỉ làm việc, tan làm lại phải họp không thể tách ra được, đến lúc hắn ta đến bệnh viện người đã đi rồi, về đến nhà vào phòng Đậu Đậu lại không thấy cô đâu, mặc dù chỉ xuyên qua khe cửa nhưng cũng có thể nhìn thấy cô và Thạch Thương Ly nằm trên giường.......
Trong một khắc kia giống như thế giới của hắn sụp đổ. Ngồi trên ghế salon cả đêm không ngủ, giữ vững tư thế này không nhúc nhích.
Ánh mắt Loan Đậu Đậu trong veo như nước nhìn hắn, mở miệng: “Đúng rồi! Anh ta bị thương chứ sao......Ai da, bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Chúng ta nhanh đưa anh ấy đến bệnh viện, sốt cao không hạ rất nguy hiểm! Không phải anh hy vọng anh mình gặp nguy hiểm chứ?”
Khuôn mặt Thạch Lãng ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Tim Đậu Đậu trầm xuống, không phải bị cô nói trúng tim đen chứ?
“Em có biết anh ấy ghét nhất là gì không?” Thạch Lãng chợt mở miệng.
“Không biết.”
“Cả đời này anh ấy hận nhất chính là đến bệnh viện, hận nhất chính là chích.”
“Tại sao? Anh ấy sợ chích sao?” Đậu Đậu tò mò, hắn lại sợ chích! Thì ra Thạch Thương Ly cũng có thứ để sợ sao?
Thạch Lãng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng trầm thấp: “Cũng không hẳn! Cũng chỉ là khi còn bé có một đoạn ký ức không tốt lắm! Cho nên anh ấy vô cùng không thích, mấy năm nay bất luận bệnh nặng thế nào, anh ấy cũng tình nguyện chịu đựng chứ không chịu đi bệnh viện.”
“À?” Đậu Đậu cúi đầu, bất đắc dĩ: “Vậy phải làm sao?”
Khóe miệng khẽ nở nụ cười mờ ám, đôi mắt giảo hoạt, ngược lại an ủi cô: “Không sao, trước kia anh từng học y, anh có thể chích cho anh ấy!”
“Thật sao! Sao không nói sớm! Anh có thể chích sao, thật là l