
o phó”.
“Bác đã giao nhiệm vụ gì cho anh?”.
“Cái này nói qua điện thoại không tiện, mong cô đi gặp tôi. Nếu cô thực sự
không đi, tôi cũng có thể tìm ra cô, nhưng mà chỉ sợ là cô không hy vọng tôi sẽ xuất hiện chứ?”.
Mike cười rất gian xảo, không cần nói
cũng biết vẻ mặt anh ta bây giờ chắc chắn rất giống những tên tiểu nhân
bỉ ổi nham hiểm độc ác trong phim. Cô rất không thích nghe Mike cười,
nghe rất chối tai.
“Anh chờ tôi”. Cúp điện thoại, Đường Phỉ gọi
cho Tề Gia Hách, vừa đúng lúc anh vừa nói chuyện với bạn hàng xong,
chuẩn bị về công ty đón cô tan làm. “Hách, em muốn đi mua ít đồ, anh
không cần về công ty đón em, mua các thứ xong em sẽ tự về”.
“Em đi mua gì mà vội vã vậy, chờ môt chút, anh đi mua cùng với em”.
“Không cần, em không đi lâu đâu, anh cứ về nhà trước đi”.
Mike đến Đài Loan rồi, chuyện Đường Vũ làm quản gia ở Tề gia thế nào cũng bị làm sáng tỏ, trước khi bác biết cô phải đưa Đường Vũ về Canada.
Mike xuất hiện làm cho cô ý thức được một vấn đề mà mình vẫn sơ xuất - sự
nghiệp chủ yếu của Tề Gia Hách là ở Đài Loan, mà cô phải quay về Canada
để thừa kế gia nghiệp. Khoảng cách xa như thế, tình yêu có thể duy trì
được không, sau khi cô trở về có thể trở lại Đài Loan hay không, điều
này không thể biết được.
“Rốt cuộc em muốn mua thứ gì quan trọng mà không thể cho anh biết được?”.
“Đây là bí mật không thể cho anh biết được”. Vì đển trấn an Tề Gia Hách, cô đành phải nói dối.
“Xem ra, em không định nói cho anh biết rồi”.
“Không sai, thật thông minh. Em càng ngày càng thích anh đó”.
Đột nhiên được cô ấy tỏ tình, Tề Gia Hách bật cười: “Em ấy, đừng có dụ dỗ
anh như vậy, anh sẽ xảy ra chuyện mất. Bây giờ tim anh đang đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cảm giác như là bất cứ lúc nào trái tim đều có thể nhảy ra khỏi lồng ngực vậy”.
“Đừng làm rộn, thế nhé!”.
“Được rồi, đừng về quá muộn nhé!”.
Cúp điện thoại, Đường Phỉ lập tức bắt taxi, nhanh chóng đến nơi hẹn với
Mike. Vừa xuống xe, cô đã bị dòng chữ ở cừa vào làm cho choáng váng. Thấy dòng chữ “Công ty mua bán Louie”, cô ngay lập tức đã hiểu được. Hai
ngày nay cô thường nghe được Tề Gia Hách nói đến tên công ty này, chính
là công ty mới thành lập đoạt đi các mối buôn bán của Tề thị. Xem ra
chắc là bác đã biết hết mọi chuyện rồi nên mới ra tay với Tề thị.
Vừa thấy được Mike, cô hỏi: “Chuyện này là do bác sai anh làm à?”.
“Đây chính là kế hoạch của Boss (= ông chủ), nhưng mà đại tiểu thu lại ra
tay can thiệp, Boss rất không vui”. Mike vẫn cười làm cho người khác
chán ghét.
“Tại sao lại ra tay với một người không quen biết? Hơn nữa ngành của Tề thị và công ty của bác là hoàn toàn bất đồng về lĩnh
vực. Rốt cuộc là vì lý do gì mà bác tôi lại làm như vậy?”.
“Bởi
vì thiếu gia và đại tiểu thư đã lừa gạt Boss, điều này khiến Boss không
vui. Hơn nữa, Tề gia còn coi thiểu gia như người giúp việc mà sai bảo,
Boss cảm thấy tôn nghiêm của mình bị dẫm đạp. Đại tiểu thư, cô biết rất
rõ cá tính của Boss, đây không phải là chuyện mà tôi có thể ngăn cản”.
“Thật quá đáng, tôi muốn anh mau ngừng lại hết đi!”.
“Tôi không thể làm trái với lệnh của Boss, nhưng mà muốn chuyện này kết thúc không phải không có biện pháp. Boss ra lệnh chỉ cần thiếu gia và tiểu
thư lập tức trở về Canada, ông ấy sẽ không ra tay với Tề Gia nữa”.
Đây rõ ràng là uy hiếp, nhưng cổ rất rõ còn người của bác. Một khi ông đã
biết Đường Vũ làm quản gia ở Tề gia chắc chắn sẽ không mặc kệ như thế.
Nếu như cô và anh họ không tuân theo, như thế sẽ hại những người vô tội ở Tề gia? Vừa nghĩ đến công việc của Tề Gia Hách sẽ bị người ta ngăn
chặn, cô cũng rất lo lắng.
“Anh hãy mau dừng lại, chuyện này tôi
sẽ nói với Bác. Trong đoạn thời gian này nếu như tôi còn phát hiện anh
làm gì ảnh hưởng đến Tề thị, tôi sẽ không tha cho anh”.
“Dĩ nhiên, tôi sẽ làm theo những gì đại tiểu thư hi vọng”.
Cả đêm Đường Phỉ không ngủ được, cho đến khi trời sáng, cô mới quyết định
nói hết với Đường Vũ và muốn anh cùng cô trở về Canada. Mà Đường Vũ nghe được cùng đồng ý, bọn họ đều hi vọng không có gì làm hại đến Tề gia và
tập đoàn Tề thị.
Đường Phỉ biết chuyện này không thể kéo dài lâu
hơn nên sau khi nói chuyện cùng Đường Vũ và biết được Tề Gia Hách vừa
bàn việc với khách hàng về đến công ty, cô liền đến phòng làm việc tìm
anh: “Sau khi tan làm chúng ta đi ăn cơm đi, em có việc muốn nói với
anh”.
Tề Gia Hách chỉ nghĩ đến kế hoạch của mình nên không phát
hiện có gì lạ. Anh sờ sờ chiếc nhẫn trong túi, vui vẻ nói: “Được, anh
cũng có lời muốn nói với em”.
Trải qua khoảng thời gian này, anh
càng ngày càng xác định tình cảm của mình với cô. Anh hi vọng cô chỉ
thuộc về mình anh. Vừa rồi khi đi qua cửa hàng trang sức anh đã chọn một chiếc nhẫn kim cương, hy vọng có thể cùng cô cố gắng nỗ lực cho tương
lai.
“Như vậy nhé, em đi photo chỗ tài liệu này”. Đường Phỉ nói
xong cầm tài liệu cuộc họp rời khỏi phòng làm việc của Tề Gia Hách. Sau
khi cô rời khỏi không bao lâu, Tạ quản lý bộ phận nghiệp vụ hốt hoảng
đi vào.
“Tạ quản lý, có việc gì không?”.
“Phải ....”. Tạ quản lý vẻ ặt do