
tiếp đi đến bữa tiệc
là được.”
Rất
nhanh, trong phòng hội nghị rộng lớn chỉ còn lại một mình Quý Ly Ly.
Lúc
này đây, cảnh tượng bên trong thật yên tĩnh, thực có thể làm cho người ta nhớ
tới một vài chuyện..., Quý Ly Ly nhìn theo bóng lưng của Cố Mộ Bạch dần xa,
không một chút lưu ý, bất chợt suy nghĩ về quá khứ:...
... Trong một phòng lớn có từng hàng có
thể ngồi mấy ngàn người, cô kéo Kiều Vi – bạn tốt nhất ngồi ở trong góc, yên
lặng chờ học trưởng truyền kỳ trong đại học – Cố Mộ Bạch.
Không
sai, Quý Ly Ly chính là học muội của Cố Mộ Bạch, tuy rằng bọn họ không học cùng
khoa, thế nhưng anh lại là học trưởng nổi tiếng trong cả nước, nói về Cố Mộ
Bạch, anh không những tốt nghiệp trung học mà còn là một nhân vật truyền kì,
chính là thanh niên đầu tiên liên tiếp ba năm giành được giải xuất sắc của Đài
Loan, cũng chính là người đàn ông độc thân chính cống.
Mặc
dù bản thân Cố Mộ Bạch thực giàu có lại chưa từng tự mình gây dựng sự nghiệp,
thế nhưng anh dựa vào học thức và cố gắng của mình đem Tập đoàn Cố thị từ sự
nghiệp sản xuất vượt sang phạm vi của ngành công thương nghiệp, chỉ trải qua
thời gian mấy năm, cổ phiếu công ty đã tăng gấp đôi.
Không
cần nói đến những truyền thuyết thương nghiệp từng trải qua, chỉ bằng cái tướng
mạo của anh, mỗi nhất cử nhất động đều mang khí chất vương giả, chỉ cần liếc
mắt một cái là có thể làm say mê một mảnh tâm xuân của các cô gái mới trưởng
thành trong sân trường, vì anh mà điên cuồng.
Vốn
là người sẵn có một loại mê hoặc lòng người lại có mị lực hấp dẫn, khiến cho
người ta nhịn không được muốn gần gũi, làm cho Quý Ly Ly lần đầu tiên nhìn thấy
Cố Mộ Bạch, cô đã xác định trái tim mình đã rơi vào tay giặc.
Cô
sở dĩ chú ý tới Cố Mộ Bạch, là bởi vì trên trang bìa của một tờ tạp chí đặc
biệt chính là hình ảnh của Cố Mộ Bạch, anh nhếch môi, cười nhạt, ánh mắt sắc
bén mà lạnh lùng...
Đó
vốn là tạp chí lá cải, có lẽ là muốn thu hút ánh mắt của mọi người nên trên bìa
tạp chí còn vẽ thêm thần tình yêu cupid đang cầm cung tên nhắm vào ngay trái
tim của Cố Mộ Bạch, trên góc trang bìa có màu hồng phấn, dòng quảng cáo được
viết theo chữ thư pháp...
Đúng
là người đàn ông độc thân thì luôn có giá trị của nó.
Quý
Ly Ly thẹn thùng, tim đập nhanh nhìn hình ảnh của Cố Mộ Bạch trên phần giới
thiệu, vừa ở trên đường đi vừa tìm tất cả những thông tin liên quan đến Cố Mộ
Bạch và ghi nhớ vào trong đầu. Cuối cùng, cô kiên quyết giữ vững lòng tin,
chính là muốn nhớ hết mọi biện pháp để theo đuổi anh.
Từ
khi đó trở đi, Quý Ly Ly thường xuyên lén lút thu thập thông tin về Cố Mộ Bạch
trên báo chí, thường xuất quỷ nhập thần, đúng lúc đã bị Kiều Vi nhìn thấy, Quý
Ly Ly phản ứng thật nhanh nhẹn, chỉ nói chuyện với người bạn thân của mình một
chút là xong.
Mãi
cho đến một ngày, Quý Ly Ly bị cô kéo chạy về phía bậc cầu thang bên cạnh giảng
đường lớn. Trong tiếng hét chói tai và vỗ tay của toàn bộ nữ sinh, từ trong
phòng hội trường có người đang đến từ xa, cô cuối cùng quên mất chính mình đang
ở chỗ nào, quên mất người bạn tốt của mình chứa ái tình trong mắt, thậm chí âm
thanh phát ra từ những nữ sinh cũng không nghe được, ánh mắt của cô đều không
rời khỏi người kia... Cố Mộ Bạch.
...
Trong đầu Kiều Vi trở nên trống rỗng, cô thậm chí không tìm ra ngôn ngữ để hình
dung về Cố Mộ Bạch.
Cố
Mộ Bạch, là một trong những thành tựu về kinh tế giữa những nhân vật lãnh đạo
trong làn sóng của Đài Loan, trở lại trường cũ để phát biểu diễn thuyết, anh
nhìn thấy nữ sinh ngồi đông nghịt dưới đài, đè nén tinh thần đem hai tay đặt
trên bệ đài, phát biểu về những dự định mà trường cần phát huy, anh đem những
kinh nghiệm đơn giản mà mình đã trải qua nhưng không mất đi sự thú vị sau khi
kết thúc bài diễn thuyết.
Vừa
dứt lời, một nữ sinh can đảm đưa ra câu hỏi, như là “anh đã có bạn gái chưa?”,
đến “màu sắc mà anh yêu thích là gì?’’ Từ những kinh nghiệm của người thương
nhân anh trả lời rất thành thạo, có thể nói những câu hỏi đưa ra đều rất đa
dạng.
Quý
Ly Ly bị bao phủ trong biển người, cô cũng không nhụt chí, đúng vào thời điểm
Cố Mộ Bạch phải rời khỏi, liền bằng tố độ nhanh nhất lôi kéo Kiều Vi vọt tới
trước mặt anh, tự nhiên mà giới thiệu:
“Xin
chào, Cố học trưởng, em tên là Quý Ly Ly, học chuyên ngành thuộc hệ tân văn
khoá thứ chín”.
Ánh
đèn trong phòng học lớn cũng không sáng lắm, bên cạnh Cố Mộ Bạch bị đám nữ sinh
vây quanh thành nhiều vòng, chỉ có Quý Ly Ly và Kiều Vi là đứng gần nhất, anh
ngẩng đầu, nhìn về phía các cô trong ánh đèn lập loè, thế nhưng cái nhìn kia
lại chỉ nhìn về phía Kiều Vi, cái nhìn kia... con ngươi trong mắt Cố Mộ Bạch
lãnh đạm bỗng nhiên thoáng cái liền sáng lên, tâm của Quý Ly Ly liền nặng nề,
khó chịu.
Kỳ
thực Quý Ly Ly cũng không tin tưởng lắm cái gì gọi là nhất kiến chung tình,
nhưng cho đến khi cô nhìn thấy Cố Mộ Bạch, Cố Mộ Bạch lại thấy Kiều Vi, cái gọi
là vừa gặp đã yêu giống như mội cái cây đâm xuyên vào lòng cô.
Thời
gian thật sự trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, sau chủ nhật hôm đó Cố Mộ
Bạch